GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 469

Cô gật đầu, rồi lại gật đầu. “Anh nói rất đúng, trước mặt anh, tôi mãi

mãi không cần đến thứ gọi là lòng tự trọng.”

Bởi vì thứ đó ngoài việc đã bị anh nghiền thành những mảnh vụn, chẳng

còn tác dụng gì nữa. cô đương nhiên không thể ngờ rằng, điều thực sự khiến
Trác Siêu Việt tức giận nhất chính là biểu hiện không còn gì để nói của cô.

Anh tự nguyện nhận lỗi, cũng tự nguyện giải thích tường tận với cô, chỉ

cần cô nói: Trác Siêu Việt, suốt đời này em sẽ không lấy ai khác ngoài anh!

Sự im lặng của cô khiến anh cuối cùng cũng đã hiểu ra sự kiên quyết của

cô, bât cứ sự cứu vãn nào chẳng qua cũng chỉ là công sức do một mình anh
cam tâm tình nguyện. cô thà rằng không cần lòng tự trọng, làm công cụ
mua vui cho anh, cũng không muốn ngoan ngoãn trở thành người phụ nữ
của anh.

Trác Siêu Việt thu ngón tay đang nâng cằm cô lại, cởi áo khoác ngoài

vắt lên tay ghế, chuyển sang một chủ đề khác. “Buổi chiều đi mua đồ có vui
không?”

“… Vui.”

“Vậy thì…” Hai tay anh nắm chặt vào khung cửa kính bên cạnh người

cô, sự ngang ngược ngông cuồng trong ánh mắt khiến người ta giật mình
kinh hãi. “Cô cũng nên làm cho tôi vui vẻ chứ?”

Cô nhắm mắt lại, mỉm cười gật đầu, “Tôi đã nhận tiền của anh, đương

nhiên sẽ khiến anh hài lòng.”

“Được…”

Bàn tay anh đặt trên vai cô, dồn sức mạnh vào một động tác, cùng với

tiếng xé rách của lớp vải, chiếc váy mới mua của cô lòa xòa rơi xuống đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.