GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 470

cô run rẩy đứng im, để mặc anh thô bạo giật tung áo ngực và lớp che đậy
cuối cùng tại nơi riêng tư nhất của cô.

Trong nháy mắt, trên người cô đã không còn một mảnh vải che thân,

đứng trước cửa sổ.

Sau lưng cô là thành phố đèn hoa rực rỡ, còn cả tòa cao ốc bên cạnh, cô

bỗng cảm thấy vô xùng xấu hổ, vội vàng kéo rèm cửa, nhưng Trác Siêu Việt
đã ấn người cô vào lớp cửa kính lạnh lẽo, một tay chụp lên bầu ngực phải
của cô, nắn bóp một cách tàn khốc, một tay nâng cằm cô lên, để đôi môi
anh trút hết mọi ngọn lửa giận dữ lên cổ cô không hề kiêng nể.

Bàn tay anh cứ trượt xuống theo làn da mịn màng của cô, lướt qua vòng

eo thon nhỏ, cặp mông đầy đặn, cặp đùi thon dài, lần vào giữa hai bắp đùi.
Đó là nơi mẫn cảm nhất của cô, ngón tay anh vừa chạm phải, cô lập tức
khép chặt hai đùi lại theo phản xạ, đẩy anh ra, muốn tìm cách chạy trốn.

Nhưng ôc đâu thể chạy trốn khỏi bàn tay của Trác Siêu Việt, mới chạy

được hai bước, anh đã đuổi kịp, ôm gọn vòng eo của cô, nhấc bổng cô lên
khỏi mặt đất, quay người lại, chặn người co lên lớp kính cửa sổ rộng tới sát
nền nhà.

“Đừng…” Cô sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, hai tay níu chặt lấy vai anh,

cảm giác như đang lơ lửng trong không trung, nếu không cẩn thận sẽ bị anh
ném xuống dưới, tan nát thành hàng trăm hàng nghìn mảnh vụn.

“Sao thế? Sợ rồi à?” Giọng anh đầy vẻ nham hiểm, không có sự nhiệt

tình, cũng không có sự ôn tồn, giống như diongj nói của ma quỷ vang lên từ
dưới địa ngục.

Cô vội vàng gật đầu, hai đường cong tuyệt mỹ cứ đung đưa dữ dội trước

mắt anh. “Tôi… sợ độ cao.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.