GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 493

Ánh sáng mặt trời bao trùm lên thàn phố yên bình, Mộc Mộc có chút

mệt mỏi, cơ thể bất giác tìm tới một vị trí ấp áp mà dễ chịu, dựa vào đó.

Thế giới trở nên yên lặng tĩnh mịch như chưa từng có, ngoài nhịp đập

của trái tim và hơi thở của anh, không còn nghe thấy gì khác nữa.

Cô rất muốn ngủ thiếp đi như vậy, cũng không cần tỉnh lại, nhớ lại

những người mà cô đã có lỗi với họ.

“Mộc Mộc.” Anh tìm tới bàn tay cô, lưu luyến nắm bàn tay cô trong

lòng bàn tay mình. “Hết bảy ngày ở đây, em sẽ đi khỏi thành phố S?”

“…” Cô mặc nhận.

“Em có thể nói cho anh biết, em muốn đi đâu không?”

Nếu nói cho anh biết, việc cô đi hay không còn có gì khác biệt nữa?

“Anh cũng phạm quy rồi, câu hỏi này… liên quan tới mối quan hệ của
chúng ta.”

“Em đi đâu là quyền tự do của em, không liên quan gì tới anh.”

“Anh sẽ không tìm em chứ?”

“Anh tìm em hay không tìm em, đó là quyền tự do của anh, cũng không

liên quan gì tới em.”

“Á?” Chắc là do cô đã quá mệt mỏi, đầu óc không còn linh hoạt nữa. Sơ

ý một chút đã bị logic này xoay vòng tới chóng cả mặt, không phân biệt
được rõ rằng rốt cuộc liên quan đến nhay hay không liên quan đến nhau.

Vậy là, cô lắc đầu một cách dứt khoát, từ chối trả lời: “Câu hỏi này em

không thể trả lời, anh ra yêu cầu đi, bất cứ là điều gì em cũng sẽ khiến anh
hài lòng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.