Không biết giờ này anh sống có tốt không? Anh có còn căm hận họ nữa
không? Nếu anh biết cô rời bỏ Trác Siêu Việt, liệu anh có tha thứ cho họ
không?
Vội vàng ăn mấy món ăn trong tâm trạng mơ mơ màng màng, trang
điểm, chải chuốt qua loa một chút, Mộc Mộc theo Tần Ngôn ra khỏi khách
sạn.
Đi qua gần nửa thành phố, Tần Ngôn đưa cô tới một hội quán tư nhan
nổi tiếng nhất của thành phố X, phong cách bài trí xa hoa cùng với lượt chỗ
ngồi ít tới đáng thương đủ để thấy đây là một nơi vô cùng đắt đỏ.
Một cánh cửa phòng thuê riêng được mở ra trong một động tác hết sức
đẹp mắt của nhân viên phục vụ, “Xin mời vào.”
“Cảm ơn!” Mộc Mộc cúi xuống nhìn chiếc váy, vuốt vuốt lại mái tóc
dài, sau khi chắc chắn rằng nó không bị rối mới cất bước đi vào bên trong.
Buổi tiệc chiêu đãi này không giống như dự liệu của cô, trong căn phòng
với anh đèn mờ ảo vang lên tiếng dương cầm khoan thai chậm rãi, mấy
người đàn ông trẻ tuổi không ngồi quanh một chiếc bàn tròn để ăn uống, mà
giống như một bữa tiệc theo phong cách Tây, từng người ngồi trên những
chiếc sofa êm ái dễ chịu, uống rượu, trò chuyện, lời nói cử chỉ rất tự nhiên,
thoải mái.
Đương nhiên, bên cạnh họ vẫn có những cô gái xinh đẹp làm bạn, nâng
ly rót rượu cho họ, để mặc họ ôm ấp vuốt ve, tiếng cười yểu điệu vang lên
không ngớt.
Thế giới này quả là không công bằng, có người sống trên thiên đàng, có
người lại sống dưới địa ngục!
Thế giới này lại rất công bằng, có người sống trên thiên đàng nhưng
không hề vui vẻ, có người sống dưới địa ngục nhưng cảm thấy rất vui!