GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 527

Trác Siêu Việt bước lại gần, ôm cô từ phía sau, đôi môi anh hướng lên

cổ cô, “Anh nghe nói một nghệ sĩ piano tốt, cho dù trong bất kỳ hoàn cảnh
khắc nghiệt nào, đều hoàn toàn không bị tác động bởi yếu tố bên ngoài, chỉ
chuyên tâm với âm nhạc.”

Đầu ngón tay cô run lên, một nốt nhạc thừa thãi xen vào giữa bản nhạc.

Anh bật cười đầy tinh quái, bàn tay men theo bờ vai, trượt xuống phần eo
của cô…

Đón nhận động tác mang đầy tính xâm chiếm của anh, khiến người ta

không thể né tránh, Mộc Mộc khẽ ngước mắt lên, nhìn sâu vào đôi mắt đen
láy lấp lánh của anh, bên trong đó phản chiếu hình ảnh của cô, dịu dàng như
ánh mặt trời mùa đông, sáng long lanh, ấm áp mà xa xôi.

“Em tiếp tục đi…” Giọng nói của anh mang theo một sự chờ đợi.

Mộc Mộc nghĩ rằng anh đang chờ đợi tiếng đàn của cô, cắn chặt môi lại,

mặc dù các ngón tay có phần không chịu nghe lời, cô vẫn cố gắng khống
chế sự rung động của ngũ quan, chăm chú thể nghiệm tình yêu của cô và
cảm giác được yêu do anh mang lại, dùng âm nhạc để diễn giải.

Giai điệu của cây dương cầm giống như khuôn mặt thuần khiết của cô,

không một chút tì vết, linh hoạt kỳ ảo tới độ giống như một dòng suối trong
veo nhất trong khe núi, nhỏ từng giọt xuống nhân gian, làm mềm mượt từng
góc khô cạn nhất trong trái tim con người.

Trác Siêu Việt ngắm nhìn nụ cười dường như không nhuốm khói lửa

nhân gian của cô, trong giây phút mơ màng, anh dường như lai quay về
quán bar Lạc Nhật, cô vẫn ngồi bên cây dương cầm, tiếng đàn piano vẫn
vang lên một cách đơn thuần mà phong phú, lạnh lung như những viên bi
sắt ném vào mặt hồ, từng hạt từng hạt rõ ràng, hạt nào hạt nấy buốt thấu
xương. Có khi lại giống với tiếng gầm gào của biển sâu, nuốt gọn anh vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.