GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 536

Ánh mắt của Trác Siêu Nhiên chăm chú nhìn vào phần xương quai xanh

đang lộ ra ngoài cổ áo của Mộc Mộc, ánh mắt sững lại vài giây, mới rời xa
những vết thâm tím trên làn da trắng mịn của cô, hướng về phía Trác Siêu
Việt.

“Anh cứ nghĩ em tới thành phố X để bàn chuyện làm ăn..,” Khuôn mặt

anh mặc dù đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, giọng nói vẫn còn chút căng
thẳng.

Mộc Mộc nắm chặt tay kéo của va li, cắn chặt môi, mi mắt cụp xuống

thật thấp. không phải là cô không muốn giải thích, đối diện với tình cảnh
này, cô có thể giải thích như thế nào? Nói rằng sở dĩ cô và Trác Siêu Việt
muốn che giấu là vì không muốn gây tổn thương cho anh, hay là nói rằng
đây là lần từ biệt cuối cùng của họ… Rất rõ ràng, sự giải thích một cách yếu
ớt này không những không giải tỏa được những hiểu lầm của Trác Siêu
Nhiên, ngược lại, càng khiến anh khó có thể chịu đựng được, không còn
chỗ nào khác để dung thân.

Lại là một sự yên lặng đầy bối rối, Trác Siêu Việt che miệng ho một

tiếng, chuyển sang chủ đề khác: “Sao anh bỗng nhiên lại tới đón em?”

“Hôm nay vừa hay anh được nghỉ. Mẹ nói hôm nay em sẽ về, bảo anh ra

đón em.”

Trác Siêu Việt mỉm cười đau khổ, “Xem ra, không có chuyện gì giấu

được mẹ cả.”

“Đúng vậy!” Trác Siêu Nhiên cũng gật đầu đồng ý. “Thực ra, em cũng

không cần thiết phải nói dối anh, anh và Mộc Mộc đã chia tay rồi, cô ấy
muốn đi cùng ai, là quyền tự do của cô ấy.”

Ngữ điệu của câu nói này mặc dù điềm đạm khác thường, nhưng lại ghê

gớm hơn bất cứ lời oán trách hay mắng mỏ nào, giống như một lưỡi kiếm
sắc nhọn, đâm thẳng vào trái tim của mỗi người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.