GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 557

“Cậu ấy chưa từng đi tìm em, chưa bao giờ đi tìm.” Ánh mắt của Trác

Siêu Nhiên hướng về khuôn mặt cô, sắc nhọn một cách khác thường. “Là
do anh sợ Tiểu Thường hiểu nhầm mới cố ý nói như vậy.”

“Ồ, em cũng nghĩ vậy.” Nỗi thất vọng tràn trề khiến giọng nói của cô trở

nên nhẹ đến nỗi không nghe thấy.

“Từ sau khi em ra đi, cậu ấy chưa từng nhắc đến em, như thể cậu ấy

chưa từng quen biết em vậy.”

“…” Mộc Mộc không trả lời, nhắm mắt lại, dựa lưng vào thành ghế phía

sau.

Cô cứ nghĩ rằng bản thân mình đã rất kiên cường, đã có thể sống một

cách bình thường, thanh thản, tuy nhiên, sự xuất hiện của Trác Siêu Nhiên
đã khiến vẻ bình tĩnh mà cô cố ngụy trang hoàn toàn sụp đổ.

Biết rõ kết quả như vậy, rõ ràng là muốn có kết quả như vậy, giờ đây tận

tai nghe thấy, đến nỗi xé nát tâm can,không khác gì năm đó.

“Nếu đã yêu cậu ấy, không thể quên được cậu ấy, tại sao lại phải ra đi?”

Anh hỏi.

Cô lặng lẽ lắc đầu, rơi nước mắt.

Cô không muốn nói cho anh biết, tất cả đều là vì anh, vì muốn để hai

anh em anh có thể chung sống hòa thuận.

Giờ đây xem ra lựa chọn của cô là đúng đắn.

Lại một đêm trằn trọc không ngủ, Mộc Mộc nằm trong chăn, bắt đầu lên

cơn ho, càng lúc càng dữ dội.

Cô muốn uống thuốc, lại phát hiện ra ấm đun nước đã cạn khô, không

còn một giọt nào cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.