GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 558

Mà đêm đen dường như lại kéo dài vô tận. Sau đó, cô bắt đầu chấm bài,

sau khi đã chấm xong hết, cô bắt đầu viết giáo án, cứ như vậy, suốt cả một
đêm, tới tận khi trời sáng mới ngủ thiếp đi.

Buổi sáng hôm sau ở Sát Nhã rất yên tĩnh, vì là cuối tuần, đồng hồ báo

thức không đổ chuông đúng giờ. Cơn gió lạnh luồn qua khe cửa sổ lại đánh
thức Mộc Mộc, cô rùng mình một cái, ngồi bật dậy khỏi giường, bật miệng
ho dữ dội.

Nghe thấy có tiếng gõ cữa, cô khoác chiếc áo bông dày cộp lên người,

bước tới trước cửa, mở hé thành một khe hở nhỏ. Trong khoảng sân trống
trải, Trác Siêu Nhiên đang khoác trên mình tấm áo của ánh nắng sớm, đứng
ở bên ngoài.

Cô vội vàng mở cửa, mời anh vào trong nhà. “Sao anh lại tới đây?”

“Anh đến xem em sống có tốt không?” Anh nói, đưa mắt quan sát căn

phòng của cô.

Mùa đông lạnh lẽo vừa mới qua đi, vì là nơi sâu nhất của cao nguyên

nên đầu xuân cũng không hề cảm thấy ấm áp, Mộc Mộc vẫn phải nhờ tới
bếp lửa để sưởi ấm, tường nhà màu nâu xám, có những vết nứt nhỏ, gió lớn
thổi tới, sẽ phát ra những âm thanh ù ù.

Cô ngồi bên bếp lửa, tiếp thêm củi vào đó, khơi ngọn lửa cháy lên, đốm

lửa lách tách cháy trong bếp.

Căn phòng đã dần dần ấm lên, Trác Siêu Nhiên ngồi xuống bên bếp lửa.

“Hai năm qua, em đều sống ở đây ư?”

“Ừm, em rất thích nơi đây.”

Ở vùng đất thanh tịnh này, cô mới cảm nhận được cuộc đời của con

người thật dài, không bị quá khứ làm vướng bận bước chân tiến về phía

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.