GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 65

không phải là tài sản của anh, anh không có quyền chiếm hữu, sử dụng, thu
lợi và xử phạt em, càng không có quyền tuyên bố với người ngoài rằng em
là của anh.”

Đáng tiếc, cô không thể. Bởi vì cô đã bị mất tiếng, có mở miệng cũng

không thể nói được một chữ nào.

Ngày nào cô cũng nhìn vào gương để luyện tập, mệt đến nỗi gần đứt cả

hơi, nhưng vẫn không phát ra được một âm thanh nào chứ đừng nói đến cả
một âm tiết. Cô đã thử uống rất nhiều loại thuốc, nào Đông y, Tây y, thuốc
dân gian… nhưng tất cả đều không có tác dụng.

Kiều Nghi Kiệt cũng đưa cô đi khám rất nhiều bác sĩ, ngoại khoa, nội

khoa, chuyên khoa thần kinh, tất cả đều đã thử hết. Câu trả lời của các bác
sĩ đều giống nhau, là do bản thân cô không khắc phục nổi trở ngại tâm lý,
không ai có thể giúp được.

Đúng vậy, vận mệnh của cô, không ai có thể giúp được, cô chỉ có thể tự

mình đối diện mà thôi.

“Đây là chẩn đoán của bác sĩ Trương.” Kiều Nghi Kiệt đưa sổ chẩn đoán

bệnh cho cô xem. “Ông ấy nói đã từng gặp người bị mắc chứng bệnh giống
em, có một vài phương pháp có thể thử áp dụng.”

Cô chớp chớp mắt, tỏ ý cảm ơn.

“Ngày mai mấy giờ em rảnh?” Anh hỏi. “Anh đưa em tới đó.”

Cô tiện tay cầm một tờ giấy và cây bút lên, viết ra những nét chữ đẹp đẽ

ngay ngắn: “Ngày mai em có một buổi biểu diễn thử, rất quan trọng.”

Mấy năm nay cô chưa từng học thủ ngữ, bởi vì bên cạnh cô không có

nhiều người hiểu được ngôn ngữ đó. Một nguyên nhân quan trọng hơn nữa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.