GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 72

dường như nhớ ra điều gì đó, liếc mắt nhìn cơ thể gầy gò của Mộc Mộc.
“Em thì thôi, bỏ đi vậy, bộ dạng nhỏ bé này của em chắc chắn không chịu
nổi sự giày vò của anh ta đâu…”

Mộc Mộc cúi mặt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo trở nên đỏ

ửng.

Thấy Mộc Mộc bị trêu chọc đến nỗi đỏ cả mặt, Bạch Lộ cười ngặt

nghẽo.

“Nghe chị nói đây, khi em đi biểu diễn, mắt phải mở to một chút, có

người đàn ông tốt nào thì chớ được bỏ qua…”

Mộc Mộc bối rối lắc lắc đầu, giật lấy chiếc váy đã bị Bạch Lộ vò nhàu

nhĩ thành một mớ, trốn vào trong nhà vệ sinh.

Ai ngờ cô vừa cởi bỏ cúc áo, Bạch Lộ lại mở cửa nhà vệ sinh ra.

“Này! Cô bé ngốc nghếch, đừng có suốt ngày tưởng nhớ về anh chàng

khăn tay trắng của em nữa, đã bao nhiêu năm trôi qua như vậy, anh ta đã
sớm quên em rồi, chưa biết chừng con anh ta còn biết đi mua xì dầu rồi ấy
chứ… Em cứ nghĩ ai cũng ngốc nghếch giống em hay sao, khổ sở chờ đợi
từng ấy năm vì một người mà ngay cả tên còn chưa biết…”

Mộc Mộc mỉm cười, phả một luồng hơi nóng vào chiếc gương trước

mặt, rồi viết lên đó hai chữ: “Cốc Vũ.”

Vừa nhìn thấy hai chữ này, Bạch Lộ nhất thời cứng họng, hằn học xóa

sạch những chữ viết trên gương.

Lau đi lau lại rồi vẫn còn sợ chưa sạch, cô lại dùng ngón tay miết thật

mạnh. “Đừng có nhắc đến anh ta với chị, chị chẳng có chút quan hệ gì với
anh ta cả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.