GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 9

Vì ánh đèn lờ mờ trong quán, cô không thể nhìn rõ dáng người anh,

nhưng ở anh toát lên một sức hút mãnh liệt, khiến cô bỗng nhiên cảm thấy
lồng ngực như bị một vật gì đó đè nặng, dòng máu nóng sục sôi trong huyết
quản khiến cô quên hết cảm giác khó chịu trong cơ thể, cũng quên luôn cả
nỗi bi thương trong lòng. Cô không biết đó là cảm giác gì, đôi mắt dường
như không thể điều khiển được, cứ lặng lẽ liếc về phía anh, nhất cử nhất
động của anh đều được cô thu vào trong tầm mắt.

Dường như tâm trạng của anh không tốt, cứ uống hết ly rượu này tới ly

rượu khác, hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác, như thể đang tự giày
vò bản thân để giải tỏa tâm lý. Cô nhìn từ phía xa, mỗi khi anh khe khẽ
ngước mắt, khóe môi cong lên hình vành cung, cô đều luống cuống không
biết phải làm gì, lòng dạ rối như tơ vò…

Sau hôm đó, Mộc Mộc vẫn sống cuộc sống sa đọa của mình: chơi đàn,

uống các loại rượu khác nhau do khách mang tới, vào nhà vệ sinh nôn thốc
nôn tháo, rồi quay lại tiếp tục chơi đàn.

Nhưng cô không chán ghét lối sống này nữa, bởi vì người đàn ông ấy

thường xuyên tới quán

rượu, lần nào cũng ngồi đúng vị trí đó, phần lớn thời gian đều chỉ có một

mình, ngồi suốt cả đêm mới đi, mỗi biểu hiện và động tác đều toát lên sự
quyến rũ chết người.

Thỉnh thoảng, có gái đẹp đến bắt chuyện với anh, anh sẵn sàng tiếp

chuyện họ đến hết đêm, họ gọi anh là “Trác”, cô đoán rằng trong tên anh có
thể có một chữ “Trác”, vì vậy, vào những đêm khuya mất ngủ, cô thường
dùng ngón tay vẽ tên anh lên tấm chăn…

Cô thừa nhận mình thích anh, nhưng cô chưa từng tiếp xúc với anh. Đối

với cô, Trác như một giấc mơ không có thực, cô chỉ muốn đứng từ xa mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.