GIÓ MÙA HÈ - Trang 109

người sống trên đời mà coi mạng sống của đồng loại như cỏ rác. Chúng có
thể giết người mà không bao giờ cảm thấy hối hận.”

David gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng. “Anh nghĩ là lão gây ra vụ nổ đó

hả?”

“Ừ. Theo anh, chính lão ta là người đã cho nổ dòng Wolverine Creek.”

David nhấc mũ lau mồ hôi trên trán. “Nhưng làm thế quái nào chúng

ta chứng minh được? Đó mới là vấn đề. Em không thể bắt giữ một người
chỉ vì một giả thiết.”

“Đúng là không thể”, Joseph cười ranh mãnh, “nhưng em có thể chơi

đòn tâm lý”. Hắn ngừng lại một lúc. “Anh nghĩ vài ngày sau em nên quay
lại, cứ tiếp tục hỏi lão cùng một vấn đề, làm cho lão lúng túng. Nếu đúng là
lão giết cả nhà Hollister thì năm năm nay ắt hẳn lão phải đắc chí lắm, làm
chuyện lớn như thế mà vẫn không việc gì. Thử nghĩ mà xem, lão sẽ hoang
mang thế nào nếu như cứ dăm bữa lại có cảnh sát đến gõ cửa tra hỏi về
chuyện giết người năm đó.”

“Làm lão lo lắng thì giải quyết được gì?”, David hỏi.

Joseph thúc vào sườn Obie cho con ngựa chạy nhanh hơn. “Một người

đang hoang mang sẽ rất dễ phạm sai lầm ngớ ngẩn, nhất là với những gã
vốn dĩ không được khôn ngoan lắm như bố con lão.”

Rachel những tưởng mình có thể nhìn những con chó chơi đùa qua lỗ

nhòm trên cửa sau, nhưng Ace Keegan lại đang ngồi ngay mái hiên ngoài
đó, khung vai rộng và vành mũ cao bồi màu nâu che mất tầm nhìn của cô.
Joseph nói Buddy có một người anh em nữa tên Cleveland hiện đang ở
cùng với Ace và Caitlin và mỗi khi hai con chó gặp nhau là lại nô đùa
không biết ngừng nghỉ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.