GIÓ MÙA HÈ - Trang 119

lên. Lúc sau, tiếng cười đã ngớt, chị cảm thán: “Chị không tin nổi là mình
vừa làm được việc đó”, chị nói rồi ngó cái lỗ qua vai Rachel. “Vấn đề bây
giờ là làm sao chị trở ra được đây.”

Cái đó để sau tính. Rachel vặn to lửa trong lò, đặt lên đó một bình cà

phê mới rồi dọn ra mấy đĩa bánh ga tô vị đào tươi. Một lúc sau khi hai chị
em đã yên vị trên bàn ăn, Caitlin hót như sáo, kể cho Rachel nghe đủ thứ
chuyện từ giật gân đến tầm phào mà cô đã bỏ lỡ trong vòng năm năm trở lại
đây.

“Còn nhớ Beatrice Masterson và Clarissa Denny không?”, Caitlin hỏi.

“Cái chị chuyên làm mũ và cô thợ may ấy hả? Dĩ nhiên là em nhớ

rồi.”

“Ừ”, Caitlin nói bằng một giọng bí ẩn và hơi thấp trong khi xúc vài

miếng bánh ga tô, “hai người đó đang tranh giành nhau lấy lòng Doc
Halloway”.

“Thật sao?” Theo Rachel ước tính thì cả hai người phụ nữ ấy cũng đã

luống tuổi, quá già để nảy sinh thứ tình cảm lãng mạng trẻ tuổi, nhất là với
một người đàn ông lụ khụ đến còng cả lưng như Doc Halloway. “Đừng nói
là chị kể với em nhé. Bình thường chị đều tránh hết mức việc đi rêu rao tin
đồn. Tại em chẳng bao giờ ra ngoài, chứ còn nhiều việc em không biết
lắm.” Cô nếm thử món bánh vị đào. “Lạy Chúa, Rachel, món này ngon
kinh khủng. Cho chị bí quyết được không?”

“Cũng chỉ thứ này một ít thứ kia một ít thôi mà.” Caitlin cắn một

miếng khác. “Ngon hơn chị làm nhiều.”

Chị nhấp một ngụm cà phê rồi nuốt miếng bánh xuống. “Để chị nghĩ

xem nào. Còn chuyện gì giật gân xảy ra nữa nhỉ?” Chị mỉm cười tinh quái,
tay cầm cái thìa bỗng chỉ về phía Rachel. “Hannibal St. John, vị mục sư
mới.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.