GIÓ MÙA HÈ - Trang 123

“Và trong di chúc không để lại cho người chị cần mẫn của mình dù chỉ

một đồng?”

“Không gì cả. Ông ta để lại hết tài sản cho con trai Henry và Amanda

theo đó phải sống nhờ vào người cháu. Lúc đó, bà ấy đã sáu mươi hai tuổi,
ngày càng già cả và không còn sức khỏe để làm việc như trước nữa. Cũng
chẳng trách được khi bà ta yêu cầu Henry cấp cho mình một khoản thu
nhập hằng tháng trích từ lợi tức của trang trại.”

“Nhưng ông ta từ chối.”

“Thẳng thừng luôn.” David nhún vai. “Sau đó bà ta chuyển ra ngoài và

không còn qua lại với Henry nữa. Doc nói bà ta được người bà ủy thác một
tài sản nho nhỏ, rồi dùng số tiền ấy để mua trang trại này.”

“Chẳng hiểu sao người ta lại có quan niệm trọng nam khinh nữ thế

nhỉ?”, Joseph không thể tưởng tượng được. “Anh sẽ không bao giờ tách
Eden ra mà không cho nó đồng nào.”

David cười toe toét. “Em cũng sẽ không, nhưng đấy là nếu anh em

mình có của thừa kế. Em nghĩ hóa ra chúng ta cũng may mắn đấy chứ. Như
thế, khi mẹ đi sẽ chẳng ai tranh giành ai cái gì. Tài sản của mẹ cũng là nhờ
anh Ace mà có cả, theo lý thì anh ấy sẽ được thừa kế tất.”

Joseph ngẫm nghĩ câu chuyện một lúc. “Nghe em nói thì Henry

Hollister có vẻ là một người khá ích kỷ.” Hắn vừa nói, trong đầu lại hiện
lên nỗi đau đớn bắt gặp trong mắt Rachel. Hắn cảm giác Henry là một
người đàn ông tốt bụng và là một người cha tuyệt vời. Gia đình đó bị cái gì
mà hai lần đều chối bỏ quyền thừa kế chính đáng của một người phụ nữ -
người thân ruột thịt đã tận tụy hết lòng như vậy?

“Chắc thế.” David đẩy vành mũ đón cái nhìn của Joseph. “Chỉ có điều,

em nghĩ dù có tranh chấp thế nào thì bà ấy cũng chẳng thể nhẫn tâm với
ruột thịt của mình như vậy được chứ? Phải biết là người chết không chỉ có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.