GIÓ MÙA HÈ - Trang 130

“Thời gian đối với tôi là một thứ hàng khá hiếm đấy, tuy nhiên, chỉ

một lúc thôi thì cũng có thể chấp nhận được.” Bà ta quay qua mỉm cười với
Joseph.

“Có qua có lại. Hôm nay chắc mấy kẻ ăn không ngồi rồi kia cũng học

được chút ít. Con ngựa thì khỏi phải nói rồi. Nào, vào nhà đi. Tôi sẽ đun
chút cà phê và nướng một ít bánh quy nhé.”

Amanda Hollister khá vất vả khi điều khiển chiếc xe lăn di chuyển

trên mặt đất gồ ghề, bàn tay run rẩy vì chứng viêm khớp của bà gần như
không thể nắm được vào bánh xe. Joseph giúp đẩy chiếc xe qua tay cầm
phía sau. Với một cú huých chân, hắn đẩy bánh xe ra khỏi chỗ lầy, chiếc xe
và hành khách trên đó bắt đầu xóc nảy khi tiến vào trong nhà. Giọng bà run
lên khi nói chuyện, hắn không rõ là do con đường gồ ghề hay do chứng tê
liệt.

“Tôi còn chưa biết tên anh”, bà nói. “Thứ lỗi cho thái độ của tôi lúc

nãy nhé. Anh gặp tôi chẳng đúng lúc gì hết.”

“David Paxton.”

Bà gật đầu rồi liếc nhìn Joseph. “Vậy còn anh?”

“Joseph Paxton. Chúng tôi là anh em.”

“Và hai người chắc đã biết tên tôi, nếu không thì các anh đã chẳng ở

đây, phải không nào?”

“Vâng, thưa bà”, David trả lời.

“Ồ, rất vui được gặp hai người.” Bà rời khỏi chỗ ngồi. “Vậy, anh

Joseph Paxton, anh có bao nhiêu mẫu đất?”

“Một ngàn hai trăm tám mươi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.