GIÓ MÙA HÈ - Trang 141

“Còn những năm năm nữa con mới đi học cơ mà”, Ace chống đối.

“Vâng và em đang nghĩ từ giờ đến lúc ấy, nếu anh không kiểm soát

cách nói năng của mình thì con sẽ thành thế nào đây.”

Joseph liếc nhìn Ace chờ anh đáp lại. Ace chỉ nhún vai và tiếp tục

thưởng thức bữa tối. Lại một ví dụ nữa cho sự thắng thế của Caitlin, Joseph
thầm nghĩ. Cá nhân hắn thấy mấy từ như “mẹ”, “chó chết”, rất thông dụng
và nếu như một người đang bực mình mà không được nói vậy thì chịu thế
quái nào được.

Sau đó Ace và Caitlin ra về, riêng Caitlin có hơi chật vật một chút, vì

lại phải ních người qua cái lỗ một lần nữa. Rachel cũng bắt đầu dọn dẹp nơi
ở của mình. Nghĩ đến quầng thâm dưới mắt cô, Joseph đứng ở chỗ chiếc
bàn ngoài phòng ăn nhìn vào trong, vừa quan sát cô làm việc vừa nghĩ nếu
hắn có thể giúp cô thì tốt. Thực ra cũng chỉ là vài việc lặt vặt, đặt đồ vung
vãi trên sàn vào đúng chỗ của chúng, nhặt mấy món trang trí linh tinh lên,
giũ thảm trải sàn. Trước khi ra về, Caitlin cũng đã giúp thu dọn đồ chơi của
bé Ace và rửa chén đĩa, thế nên nếu có cảm thấy bừa bãi, lộn xộn thì cũng
chỉ là do Rachel sống cô độc quá lâu mới sinh ra ý nghĩ như thế thôi, vì
trước kia chẳng có ai vào trong mà xáo trộn mọi thứ lên được.

“Tôi muốn cảm ơn anh.”

Joseph đang vuốt ve Buddy bèn ngước nhìn lên, thấy cô đang đứng

ngay sau cánh cổng tò vò. Chiếc áo sơ mi bó sát lốm đốm vệt bẩn, chắc là
dính vào lúc nấu ăn, khi dùng bữa tối hoặc lúc bế bé Ace với hai tay lấm
bẩn. Kể cả như thế thì trông cô vẫn thật xinh đẹp. “Cảm ơn tôi vì cái gì?”

Một tay vuốt nhẹ mặt trước chiếc váy, cô mỉm cười với hắn và nhún

vai. “Vì đã mang đến ngày hôm nay. Anh đã khuyến khích Caitlin đến thăm
và tôi chưa từng biết ơn điều gì hơn thế. Thật tuyệt vời vì lại được nhìn
thấy chị ấy.” Joseph thấy cũng không khó để hình dung. Cô đã phải sống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.