GIÓ MÙA HÈ - Trang 146

“Và như thế sẽ an toàn hơn bây giờ nhiều”, hắn nhấn mạnh, “thỉnh

thoảng cô còn có thể đón khách đến chơi nữa”.

Cô gật đầu, vẻ mặt suy tư.

“Còn nữa”, hắn tiếp tục, “với những thanh sắt và cửa chặn, cô sẽ thấy

đủ an toàn để lúc nào đó có thể mở cửa hiên sau ra đón chút ánh nắng mặt
trời vào buổi sáng”.

“Và nghe tiếng chim hót?”, cô háo hức.

“Phải, cả tiếng chim hót nữa.” Vẻ khao khát xen lẫn hoài nghi trong

mắt cô khiến nơi nào đó sâu trong lồng ngực Joseph nhói lên một chút.
Tiếng chim hót. Hắn không bao giờ biết hết được những thứ đã bị tước bỏ
khỏi cuộc sống của Rachel, những thứ hắn và hầu hết mọi người đều xem
là đương nhiên phải có. “Ý tưởng về những cánh cửa chặn cũng đáng để
thử đấy chứ. Cô có nghĩ thế không?”

Cô thở dài, lắc đầu. “Đúng là rất tuyệt, nhưng tôi sẽ không bao giờ

kiếm đủ tiền để có chúng.”

“Sẽ chẳng tốn một xu nào cả”, Joseph đảm bảo với cô. “Cô có nhớ

Bubba White không?”

“Người thợ rèn?”

“Chính là ông ấy. Chiều nay tôi có ghé qua chỗ Bubba.

Trong nhà ông ấy còn một đống lớn sắt phế liệu thừa lại từ đợt Ace

làm thanh ray trên đoạn đường sắt anh ấy nối từ đây đến Denver. Giờ đống
sắt đã hoen gỉ thành một đống chướng mắt phía trước cửa hiệu của lão, mà
bà Sue Ellen vợ lão lúc nào cũng càu nhàu vì không tống chúng đi đâu
được. Vậy nên Bubba tuyên bố sẽ cho không đống sắt đó cho người nào
giúp lão rước nó ra khỏi nhà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.