GIÓ MÙA HÈ - Trang 176

Cho đến lúc đó, khi Rachel nhìn vào đôi mắt xanh dương sáng lấp

lánh của Joseph, cô mới phát hiện mình đã tin tưởng hắn nhiều đến mức
nào. Hai ngày trước, nếu như có ai đó nói với cô rằng, sẽ có lúc cô ngồi yên
bên bàn ăn với một lỗ hổng to đùng sau lưng và dựa dẫm vào sự che chở
của một người lạ, cô hẳn sẽ cười vào mặt hắn. Nhưng hiện tại, mọi thứ cứ
thế diễn ra thật tự nhiên mà cô không hề cảm thấy lố bịch chút nào.

Nghĩ lại, cô nhận ra mình còn chẳng quen biết Joseph đủ lâu để có thể

tin tưởng hắn đến mức này, nhưng cô vẫn cứ tin. Sự xuất hiện của hắn xoa
dịu cô theo một cách nào đó cô cũng không giải thích được, lần đầu tiên cô
cảm giác được sự thoải mái, an toàn trong suốt nhiều năm qua. Thậm chí,
giọng nói của hắn cũng có thể khiến các dây thần kinh của cô dịu xuống.

Joseph nhìn cánh cổng bị tàn phá thảm hại của cô một lúc, rồi rút đồng

hồ trong túi ra xem giờ. “Giờ này lũ ngựa của cô chắc đang kêu gào muốn
được thả ra ngoài bãi cỏ rồi, hai con bò cũng cần phải được vắt sữa, lũ gà
cần được cho ăn và con lợn nái chắc cũng đang ngẩn người nhìn cái máng
trống không của nó. Hôm nay chắc Ace sẽ lại tới, nhưng cũng phải tầm
chiều. Thế nên tôi sẽ phải ra ngoài xử lý các công việc cần làm trong hôm
nay.”

Nghĩ đến việc cô sẽ phải ở trong phòng một mình, tim Rachel thắt lại.

Dường như hắn có thể thấy được sự lo lắng trong mắt cô. “Tôi đang nghĩ sẽ
bố trí cho cô một cánh cửa phía cánh cổng vòm trước khi rời đi. Thế có
giúp cô thấy dễ chịu hơn không?”

Qua khóe mắt, Rachel vẫn có thể nhìn thấy lỗ hổng trên cánh cổng

vòm hệt như một cái miệng khổng lồ, chực chờ nuốt chửng lấy cô. Bàn ăn
có vẻ là một biện pháp khá ổn với Joseph, nhưng nếu hắn có thể dễ dàng
đặt nó ở đó, người khác cũng có thể dễ dàng dời đi. Thế nên cô trả lời, “Có!
Có! Một cánh cửa sẽ giúp tôi thấy an tâm hơn”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.