GIÓ MÙA HÈ - Trang 178

“Ừm, được rồi. Nếu có người xuất hiện ở cánh cổng vòm, cứ nhắm

thẳng và bắn”. Rồi hắn cúi xuống, nhìn cô bằng ánh mắt tinh quái. “Có
điều, đừng hoảng quá mà bắn nhầm tôi đấy nhé.”

Ngay lúc đó, Buddy chui qua khe hở giữa mép dưới bàn và bức tường

để lách vào bên trong. Con chó vui mừng nhảy cẫng lên khắp phòng, mang
theo một mùi tươi mát, quen thuộc của cỏ và lá sồi, thứ mà Rachel gần như
đã quên mất. Joseph cúi xuống, vỗ vỗ đầu nó.

“Xong bài chạy thể dục buổi sáng rồi hả anh bạn?” Rồi hắn chỉ xuống

sàn nhà ra lệnh cho con chó. “Ngồi xuống.”

Buddy nhanh chóng khuỵu chân sau xuống ngồi cạnh Rachel.

“Mày ở đây”, Joseph nói dõng dạc. “Lần này không được làm trái lệnh

và chạy theo tao, nghe chưa? Tao muốn mày ở lại đây với cô Rachel”.

Buddy gập đầu xuống gần bụng, giơ một chân trước lên che mắt và bắt

đầu rầu rĩ, rên rỉ.

Biểu hiện hài hước của con chó làm Rachel mỉm cười. Rồi cô lại

phóng ánh mắt lo âu nhìn về phía cánh cổng.

“Nghe tôi nói này.” Joseph chống tay lên đầu gối, một lần nữa cúi

người xuống, mặt đối mặt với cô, chóp mũi hai người gần như chạm vào
nhau. “Lần trước khi phá cửa sổ vào nhà tôi đã đi qua phòng ngủ của bố mẹ
cô. Nếu như lấy đi cánh cửa phòng đó, có nghĩa là, tôi sẽ làm việc ngay tại
chỗ duy nhất không được bịt kín trong nhà. Không ai có thể qua mặt tôi và
vào đây làm phiền cô được. Tôi sẽ ở ngay đầu hành lang, chỉ cách đây
khoảng vài bước.”

Nỗi khiếp sợ khiến cổ họng cô như bị siết chặt. Cô cố gắng hết sức tập

trung vào những gì hắn nói và giữ tinh thần được tỉnh táo. Nhưng nỗi sợ hãi
cứ thế ập đến, cô cũng không biết tại sao. Làm sao tỉnh táo được đây, khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.