GIÓ MÙA HÈ - Trang 182

gió. Và tiếng chim hót cũng thật tuyệt vời. Denver thường nằm cạnh tôi,
ghếch cái mũi xinh xắn lên vai tôi mà ngáy ngủ.”

Joseph thấy niềm hạnh phúc hiện lên trên khuôn mặt cô, tim hắn quặn

lên, dường như hắn cảm nhận được, cô đã khát khao điều đó đến thế nào.
“Denver, con chó của cô hả?”

Cô gật đầu, nước mắt lấp lánh như kim cương trên hai gò má nhợt

nhạt. “Nó là người bạn tốt nhất trên đời này của tôi”. Mắt cô nhắm lại.
“Cuối cùng, nó lại vì tôi mà chết”. Giọng cô mỏng hơn và căng thẳng.
“Người đàn ông ngồi trên lưng ngựa, Denver nhảy lên và cắn vào chân hắn.
Con chó không chịu nhả ra, sau đó ông ta rút súng và bắn vào đầu nó, chính
giữa hai mắt.”

Joseph lặng người, tim hắn cũng như ngừng lại trong phút chốc. “Cô

còn nhớ sao?”

Hai hàng mi của cô mở ra. “Tôi nhìn thấy trong những cơn ác mộng,

không chính xác là nhớ. Chỉ thấy những hình ảnh lóe lên trong đầu làm tôi
kinh hoảng, rồi giật mình tỉnh giấc.” Cằm cô run lên. “Có rất nhiều hình
ảnh kinh hoàng hiện ra, Joseph ạ. Nhưng chúng chỉ lóe lên rồi vụt tắt.”

Joseph siết chặt tay cô. “Có bao giờ hình ảnh của kẻ đó hiện lên

không?” Khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt của cô giờ mất hết khí sắc. “Không,
tôi chưa bao giờ mơ thấy khuôn mặt hắn, mà những hình ảnh nhìn thấy
cũng chẳng liền mạch nữa”. Đôi mắt cô nhìn xa xôi. “Giống như bộ não tôi
đã tẩy sạch hình ảnh của hắn vậy.”

Joseph nghi rằng cô có quen biết kẻ giết người. Không gì khủng khiếp

hơn việc tận mắt nhìn thấy một người mình luôn cho là bạn lại rũ bỏ lớp
mặt nạ thường ngày và để lộ ra bản chất đáng ghê tởm của họ. Ý nghĩ đó
làm dạ dày hắn nhộn nhạo. Nếu đúng là như thế, rằng Rachel có quen biết
hung thủ, trước đó còn coi hắn như một người bạn hoặc một người hàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.