GIÓ MÙA HÈ - Trang 201

giá, còn chẳng thèm quan tâm đến việc sẽ có bao nhiêu hạt giống bị lãng
phí nữa.”

Ace chỉ nhún vai. “Anh chẳng tiếc tiền nếu có phải mua cho cô ấy cả

một xe hạt giống. Bất kỳ điều gì khiến cô ấy vui, anh đều sẵn sàng làm.”

“Chị ấy đã hạnh phúc lắm rồi, Ace ạ. Khéo chị ấy còn nghĩ mặt trời

mọc và lặn đều từ mông anh ấy chứ.”

Ace phá ra cười ha hả, kéo theo đó là một động tác hất mạnh đầu ra

sau đến nỗi làm rơi cả mũ, mái tóc đen nhánh của anh được giải phóng, lấp
lánh dưới ánh mặt trời. “Em biết cách dùng từ thật đấy, em trai.”

“Gần đây có nhiều người nói thế với em lắm rồi.” Joseph đi đến ngồi

cùng Ace trên bậc thềm để hút một điếu thuốc, trước khi đóng xe ngựa và
chất các thứ hàng hóa của Rachel lên xe. Lão Harrison Gilpatrick lúc nào
cũng biết cách tận dụng buổi sáng Chủ nhật, sau khi mọi người đi nhà thờ
về để mở cửa hàng và tạo điều kiện cho những cư dân thường chỉ vào thị
trấn tuần một lần có dịp tậu về hàng tá đồ dùng thức ăn cần thiết. “Vết xước
ở môi thằng bé thế nào rồi?”, hắn chuyển chủ đề sang hỏi Ace.

“Ổn cả.” Ánh mắt anh dịu dàng hơn hẳn. “Thằng bé chắc vẫn đang ở

trong vườn, hớn hở nghịch đất với mẹ nó.”

Joseph có thể tưởng tượng rõ ràng cảnh tượng đó, hắn nhận xét, “Bé

con hay thích nghịch đất thế mà”.

Một cơn gió bất ngờ thổi tới làm tung bay mái tóc vàng óng lòa xòa

trước trán Joseph. Hắn nhìn xuyên qua vài lọn tóc, hướng về phía mấy tán
cây sồi đang không ngừng đung đưa, trên cành cây đã nhú ra đầy chồi mới.
Sớm thôi, cỏ cây sẽ thay lá khi xuân đến, bãi cỏ sẽ chuyển màu đậm hơn và
khắp trang trại sẽ được phủ một màu xanh tươi mát với nhiều tông màu
khác biệt. Nhưng Rachel sẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.