GIÓ MÙA HÈ - Trang 218

thừa nhận rằng, từ bé mấy anh em gần như đã chán ngấy việc phải ngủ
chung phòng với nhau rồi.

Hắn sải bước qua phòng khách thiết kế thông với nhà bếp và đi theo

hướng phát ra âm thanh đến phòng bệnh của Darby, chính là căn phòng đầu
tiên phía bên tay phải. Đi đến cửa, hắn ngạc nhiên khi thấy Amanda
Hollister đang ngồi trên một chiếc ghế tựa thẳng lưng đặt cạnh giường, hai
bàn tay run rẩy của bà nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng vì sốt của
Darby. Ở phía bên kia giường bệnh, Esa đang chăm chú nhìn hai người, vẻ
mặt bối rối.

“Ông ấy thế nào rồi?”, Joseph khẽ hỏi.

Amanda ngước lên nhìn. Một lần nữa, Joseph cứng người vì bà và

Rachel giống nhau như tạc. “Joseph”, bà cất tiếng chào hắn và nở một nụ
cười. “Thật vui lại được gặp anh.”

Sau cuộc chia tay không mấy thiện chí ngày hôm qua, Joseph bất ngờ

vì bà vẫn chào hỏi hắn nồng nhiệt như vậy. “Rất vui được gặp lại bà”, hắn
chân thành đáp lại. Ở người phụ nữ này có gì đó khiến hắn rất có cảm tình.
“Có chuyện gì khiến bà phải đến tận đây vậy?”

Hai má Amanda Hollister hơi hồng lên khi bà giải thích, “Vốn dĩ tôi

định nói mình đến đây chỉ để xem Darby thế nào, nhưng kỳ thực thì, tôi
cũng muốn đến xin lỗi anh vì chuyện hôm qua. Lúc đó tôi thực thô lỗ quá,
đáng nhẽ tôi không nên phản ứng gay gắt như vậy”.

Joseph nhìn vào đôi mắt xanh sáng trong như mặt hồ của Amada, thật

khó để tin là bà đã từng ấy tuổi. “David và tôi cũng hiểu được mà”, hắn liếc
nhìn Darby lần nữa. Lão quản đốc hình như vẫn đang ngủ say. “Ông ấy vẫn
còn sốt hả?”

“Vẫn còn, tôi e là thế”, Amanda nhúng miếng bọt biển vào một bát

nước đặt ở đầu giường. “Sốt cao là đằng khác.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.