GIÓ MÙA HÈ - Trang 219

“Doc vừa mới rời đi”, Esa lên tiếng. “Ông ấy đã cho Darby uống một

ít thuốc an thần để giúp lão dễ ngủ hơn. Vết thương đã viêm tấy lên và
hành hạ lão quản đốc dữ lắm.”

“Tôi ghét phải nghe điều này”, Joseph dựa tay vào phần khung chân

kim loại đã qua chế tác của chiếc giường. “Doc nói thế nào?”

“Cũng tương tự như mấy lần trước, rằng tình trạng viêm tấy và sốt cao

thế này là bình thường.”

Joseph gật đầu. “Ông ấy cho rằng tình hình Darby vẫn khả quan chứ?”

Esa chỉ nhún vai. “Ông ấy chẳng nói gì. Em đoán thế có nghĩa là ông

ấy cũng đang lo. Darby cũng không còn trai tráng nữa và cơn sốt lại đang
làm tình trạng của lão xấu đi”.

Amanda dừng động tác lau mồ hôi trên mặt Darby nói, “Không còn

trai tráng là sao hả? Darby McClintoch còn mạnh mẽ hơn sáu gã trai trẻ
gộp lại ấy chứ”. Rồi bà quay sang nhìn Esa với ánh mắt sắc sảo. “Cậu nghe
đây, ông ấy sẽ vượt qua được và sẽ tiếp tục làm việc như các cậu, ít nhất
cũng phải được hai mươi năm nữa.”

Joseph hy vọng bà ấy nói đúng. Hắn không rõ Rachel sẽ xoay xở thế

nào nếu Darby ra đi và hắn chắc chắn cũng không muốn mình sẽ phải là
người mang tin tức đó đến cho cô nếu có chuyện không hay xảy ra.

Amanda quăng miếng bọt biển vào bát nước rồi đứng dậy một cách

khó nhọc. Bà mặc một chiếc áo khoác màu nâu được cắt may vừa người và
một chiếc váy cưỡi ngựa dài đến mắt cá chân. Bà đưa một cánh tay run rẩy
về phía Joseph. “Đỡ tôi một tay nào, chàng trai. Tôi muốn anh ra ngoài kia
đi dạo với tôi một lúc”.

Joseph nhanh chóng đứng dậy từ phía cuối giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.