GIÓ MÙA HÈ - Trang 224

“Thế còn Henry thì sao, cha của Rachel ấy? Có kẻ nào ghen ghét, thù

hằn gì ông ấy không?”

“Theo tôi biết thì có hai người, đó là tôi và Jeb Pritchard.”

Joseph phải nể phục tính cách thẳn thắng của Amanda Hollister. Dù

hiểu rõ bản thân mình đang là kẻ tình nghi trong vụ Darby bị bắn, nhưng bà
không hề biện hộ hay phủ nhận điều này. “Tôi biết tại sao Jeb căm ghét
Henry, nhưng không thực sự hiểu, tại sao bà cũng chẳng ưa ông ấy?”

Amanda mỉm cười. “Tôi không ghét Henry, Joseph. Tôi chỉ tức giận

cháu trai mình thôi. Hai điều này khác hẳn nhau.”

“Được rồi, vậy thì tại sao bà lại phải tức giận ông ấy?” Bà nhắm mắt

lại một lúc, rồi mới trả lời hắn. “Thực ra, tôi rời trang trại của gia đình
không phải vì tức giận Henry, mà chủ yếu là do tức giận cha và em trai
mình. Suốt nửa đời người, tôi đã phải làm việc vất vả ngang với một người
đàn ông, đầu tiên là ở Kentucky và sau đó là ở đây, tôi chẳng bao giờ mong
sẽ nhận được sự đề cao hay công nhận từ phía cha mình. Nhưng cho đến
ngày ông mất, trong đầu ông vẫn chỉ nghĩ tôi là một đứa con gái hư hỏng,
đáng xấu hổ, là thứ mầm mống bị ông căm ghét, vứt bỏ. Anh không tưởng
tượng được ngày nào cũng phải sống trong cảnh đó thì sẽ thế nào đâu.
Ngày nào cũng làm việc từ sáng sớm đến tối muộn, trở về cũng chỉ nhận
được sự im lặng, dửng dưng của cha và em trai trong suốt buổi tối. Không
bao giờ được góp ý hoặc cân nhắc điều gì, chẳng phải bởi vì ý tưởng không
hay, mà chỉ đơn giản, vì đó là ý tưởng do một đứa con gái như tôi nghĩ ra
chứ không phải ai khác. Henry cũng được dạy cách coi thường tôi như thế,
rằng tôi là một bà bác ương ngạnh, không đủ chín chắn, không biết chừng
mực và là người đã đem đến nhục nhã cho cả gia đình nó.”

“Vậy có nghĩa là Henry cũng biết chuyện đứa bé?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.