GIÓ MÙA HÈ - Trang 229

Joseph nghĩ cô hẳn sẽ phải liệt kê ra vài món đồ nữ tính một chút

trong danh sách. Bình thường, chị Caitlin vẫn dành cả tiếng đồng hồ chỉ để
nghiên cứu catalog của cửa hàng Montgomery Ward, rồi lại mơ ước có
được cái này, than vãn vì muốn có cái kia. Sau đó đều là Ace đứng đằng
sau nghe thấy và đi đặt hàng tất cả những thứ vớ vẩn linh tinh đó cho chị.

Thế nhưng, Rachel lại làm hắn ngạc nhiên khi hỏi: “Bột mì ở chỗ bà

Simone giá bao nhiêu nhỉ? Anh có để ý không?”.

“Hai cent rưỡi một pound.”

“Thật đúng là ăn cướp giữa ban ngày mà!”, Rachel trợn tròn mắt. “Bà

già đó đang nghĩ cái gì vậy? Thị trấn này có phải là chỗ mà ngay cả nhu
yếu phẩm cũng hái ra tiền được đâu. Vậy đào khô thì thế nào?”

Joseph vắt óc nhớ lại. “Mười hai cent mỗi pound, tôi nghĩ thế.”

“Những mười hai cent?” Cô ngồi xuống cạnh chiếc bàn với tệp giấy

và một cây bút chì. “Vậy thì thôi, tôi sẽ chẳng mua nổi mấy thứ xa xỉ đó.
Muối thì bao nhiêu?”

“Tuần trước tôi có mua một ít, giá lúc đó là ba cent mỗi pound.”

“Anh không đùa tôi đấy chứ? Hai vợ chồng Gilpatricks làm cái quái gì

với đống tiền đó được nhỉ?”

“Ờ thì, tôi cũng chẳng rõ, nhưng hôm nay Simone mặc một cái váy dài

màu tím nhạt, bóng bẩy từ đầu tới chân, nhìn bà ta cứ như cánh buồm no
gió ấy.”

Rachel bật ra một tràng cười không được nữ tính cho lắm, rồi vội nhét

một đầu ngón tay vào mũi mình. “Xin lỗi.” Cô lại phá ra cười. “Anh nói gì
cơ? Cánh buồm no gió? Ôi, trời đất.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.