GIÓ MÙA HÈ - Trang 231

“Đáng nhẽ tôi không nên cười”, cô nói trong khi vẫn cố giữ biểu cảm

khuôn mặt ở mức bình thường. “Ngày nào đó, tôi sẽ trở nên già nua và béo
phì, nhìn tôi chắc cũng sẽ giống một cánh buồm no gió nếu khoác trên
người bộ váy bóng bẩy nào đó. Nhất là một bộ váy màu hoa oải hương.”

“Màu hoa oải hương. Không phải đó là màu tím nhạt à?”, Joseph

chẳng hình dung được sẽ có ngày Rachel trở nên phì nhiêu, nhưng nếu như
thế, hắn tin chắc, trông cô vẫn cứ là một phụ nữ cực kỳ ổn. “Phụ nữ các cô
luôn có những cách gọi mỹ miều cho mọi thứ. Cứ gọi là màu tím nhạt thì
có chết ai đâu?”

“Tím là một màu khá đậm. Màu hoa oải hương thì dịu hơn nhiều.”

Còn theo hắn, màu tím chỉ có thể là màu tím.

Cô bắt đầu liệt kê một danh sách đồ cần mua. “Mấy thứ này không cần

phải gấp gáp đâu, được chứ? Để lần tới anh vào thị trấn mua cũng được, chỉ
là vài nguyên liệu trong nhà sắp hết.” Cô ngước lên nhìn hắn. “Sau đó, tôi
sẽ ghi một hối phiếu, đủ để chi trả cho những thứ cần mua. Anh có thể
mang số tiền thu được ngày hôm nay gửi vào tài khoản ngân hàng của tôi
không?”

“Không vấn đề gì.”

Cô viết xong danh sách và đẩy nó về phía Joseph, cùng với số tiền hắn

đã giúp cô kiếm được ngày hôm nay. “Mấy thứ đồ thiết yếu này sẽ đủ cho
tôi duy trì trong một thời gian.”

Hắn nhìn qua một lượt những thứ cô đã liệt kê trong tờ giấy. Nét chữ

của cô mềm mại và duyên dáng, cũng đẹp như chủ nhân của nó vậy, khả
năng chính tả thì hoàn hảo, không chê vào đâu được. Mắt hắn bất ngờ dừng
lại ở một dòng, “bột bán’”.

“Cái gì đây?”, hắn hỏi cô. “Cô không viết chữ cái H.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.