GIÓ MÙA HÈ - Trang 243

CHƯƠNG MƯỜI HAI

Chiều ngày hôm sau, David cáu kỉnh khi Joseph thú nhận hắn vẫn chưa nói
hết với mình về những điều mà bà Amanda Hollister nói với hắn ngày hôm
trước.

“Rachel vừa nhìn thấy bà ta là bắt đầu la hét sao?”, David quay đầu

ngựa và ném cho Joseph một tia nhìn đầy bất mãn. “Em vừa mới mất công
dành mười phút để vặn vẹo lão Jeb Pritchard, thế mà giờ anh mới chịu nói
hả?”

“Xin lỗi. Tại tối hôm qua, khi hai anh em nói chuyện, anh đã nghĩ

chuyện này không quan trọng nên mới không nói.”

“Không quan trọng? Chết tiệt, anh thừa biết nó ám chỉ điều gì mà

Joseph. Rachel đã nhìn thấy gì đó vào hôm xảy ra vụ thảm sát, mà sau này
cô ấy không thể nhớ được và điều đó khiến cô ấy khiếp sợ bà cô của mình.”

“Anh thấy như thế khó tin lắm”, Joseph giải thích. “Anh biết ai cũng

sẽ đưa ra kết luận đó, David. Còn nhớ câu em nói không? Những câu trả lời
hiển nhiên và dễ dàng thường không phải sự thật. Hơn nữa, ở người phụ nữ
lớn tuổi này có gì đó khiến anh chẳng thể ghét bà ấy. Mà anh cũng không
tài nào nghĩ bà ấy là kẻ giết người được.”

“Ồ, nhưng em có thể đấy. Bà ta muốn có trang trại nhà Hollister.”

“Vì cái gì cơ chứ? Bà ấy đã ngần ấy tuổi rồi và còn bị chứng bại liệt

nữa. Bà cũng không có con để làm người thừa kế hợp pháp. Anh cũng biết
nhiều người thường trở nên rất gắn bó với mảnh đất mà gia đình họ đã sinh
sống qua nhiều thế hệ, nhưng đến mức phải giết người ấy hả? Xin lỗi nhé.
Cái lý thuyết đó nghe có vẻ hợp lý đấy, nhưng chúng ta đã gặp bà Amanda
rồi và anh không nghĩ nó áp dụng được đối với bà ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.