GIÓ MÙA HÈ - Trang 255

“À, chết tiệt. Cậu biến đi. Đừng ở đây nói nhảm nữa. Người phụ nữ đó

có bao giờ yêu tôi đâu. Chỉ có tôi lầm tưởng bà ấy cũng có chút tình cảm
đối với mình.”

Joseph đón ánh nhìn chằm chằm của lão quản đốc, hắn nhìn thấy rõ

một tia hy vọng lóe lên trong đôi mắt màu xanh lá kia và quyết định giải
phóng lão khỏi cái cảm giác đứng ngồi không yên nãy giờ. “Năm đó bà ấy
không nhận lời lấy ông vì cảm thấy mình không xứng đáng. ‘Bị vấy bẩn’,
theo như cách nói của bà ấy. Amanda nghĩ ông xứng đáng có được một cô
gái thuần khiết và trinh trắng, bởi vậy mới từ chối lời cầu hôn. Bà ấy không
thể nói cho ông biết lý do vì lời hứa với cha mình. Nhưng bà ấy chưa từng
hết yêu ông, Darby ạ, chưa một giây phút nào trong suốt mấy chục năm
qua.”

Darby khó nhọc dùng khuỷu tay đẩy người ngồi dậy, vết thương bị

động làm lão cắn chặt răng vì đau.

Joseph đỡ lấy phần vai trần của lão, thầm thán phục vì các bó cơ vẫn

còn rắn chắc một cách đáng ngạc nhiên với một người đã luống tuổi như
Darby.

“Ông định làm cái quái gì vậy?”

“Tôi có vài việc gấp cần đi giải quyết”, Darby rít qua kẽ răng. “Người

phụ nữ ngu ngốc. Tôi biết về chuyện đứa bé. Bà ấy nghĩ gì cơ chứ, rằng tôi
sẽ tin hồi đó bà rời đi để kết thúc kỳ học như lời lão cha nói? Đến lúc về, bà
ấy cũng đã học xong đâu, chỉ gầy rạc đi và không thấy phần bụng hơi nhô
lên trước đó đâu nữa. Bà ấy hành xử ngu ngốc đã đành, đã thế còn nghĩ tôi
cũng mù chắc?”

Đúng lúc đó, Esa nghe thấy tiếng động và xuất hiện trước ngưỡng cửa.

“Có chuyện gì vậy?”, cậu hỏi.

“Tôi cần quần và giầy của tôi”, Darby nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.