GIÓ MÙA HÈ - Trang 35

có thể bắn chết cả con gấu xám Bắc Mỹ đang điên cuồng. Ở cự ly gần, cô
chỉ việc nhắm bắn và kéo cả hai cò súng. Rachel không muốn bắn bất cứ ai,
nhưng để an toàn cô buộc phải lên nòng sẵn, phòng trường hợp bất trắc.

Rachel sợ đến nỗi chân tay run lẩy bẩy, cô làm rơi vài viên đạn từ

trong ngăn kéo trong khi cuống cuồng giật mở nó ra. Nhanh lên, nhanh lên
nào! Cô gần như kéo hỏng nòng súng, nhét vội vàng từng viên vào ổ đạn,
rồi thô lỗ đóng nó lại như cũ. Trong căn phòng yên tĩnh đến bất thường,
tiếng soàn soạt nhỏ của khẩu súng làm từ thép Đamat

[4]

cũng trở nên ồn ào

đến chói tai.

Cô loạng choạng quay mặt về phía cửa chặn, tỳ báng súng vào hông

rồi hét lên: “Nói mau, anh định làm gì?”

Rồi cô nghe thấy tiếng bốt giầy lộn xộn nện xuống sàn gỗ ngoài hiên.

Không phải một người? Rachel ớn lạnh. Ôi, lạy Chúa. Lạy Chúa. Darby,
ông ở đâu? Bọn họ đã làm gì ông rồi? Lão quản đốc chưa bao giờ về muộn
thế này… trừ khi ai đó đã làm hại ông.

“Tôi có chuyện khẩn cấp, không thể nói qua vách cửa được”, người

đàn ông trả lời. “Có cảnh sát trưởng đi cùng tôi, nên cô có thể yên tâm.”

Cảnh sát trưởng? Tim Rachel đập loạn.

“Cô có thể mở cửa một lúc được không, thưa cô?”, một người đàn ông

khác cất giọng hỏi. “Tôi là David Paxton, cảnh sát trưởng của thị trấn No
Name. Tôi đảm bảo sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra với cô.”

Rachel cong ngón trỏ đặt trên cò súng, sẵn sàng nổ súng ngay khi bọn

họ cố gắng bước vào nhà, cô hét: “Nói đi, các anh đến đây làm gì? Tôi vẫn
nghe rõ qua cánh cửa”, rồi nuốt khan một cái để ổn định giọng nói. “Lát
nữa quản đốc của tôi sẽ về, nếu cần nói chuyện trực tiếp, các anh cứ việc
đợi rồi nói với ông ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.