GIÓ MÙA HÈ - Trang 384

ngậm đùi gà giữa hai hàm răng và một lỗ hổng màu đen xen lẫn máu đỏ
xuất hiện ngay giữa đôi mắt xanh da trời trống rỗng.

Bóng tối lấn đến như muốn nuốt chửng cô, nhưng Rachel vẫn cố gắng

chống đỡ lại. Ray. Cô sẽ quên mất tên hắn ta nếu như rơi vào bóng tối một
lần nữa. Sau đó cô sẽ tỉnh lại và chẳng còn nhớ gì. Cô sẽ không để chuyện
đó xảy ra, không phải lần này. Than ôi, đau đớn quá. Nhớ ra mọi chuyện
khiến cô đau đến nhường nào, tất cả những hình ảnh kinh hoàng đó. Nhưng
cô vẫn phải gắng gượng. Vì Tansy. Vì mẹ cô. Vì Daniel. Và vì cha cô,
người đã cố che chở cho mẹ con cô bằng thứ đồ vật duy nhất mà ông có là
chiếc vĩ cầm. Ông đã bật người dậy và chạy đến ngăn cản kẻ đang xả súng,
cây vĩ cầm yêu quý tan nát trên vai người đàn ông máu lạnh kia.

Rachel ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào khoảng không, đầu óc cô

đang tái hiện lại sự việc mà từ lâu cô đã ép buộc mình phải xóa bỏ. Cô và
Daniel lúc ấy còn đang tranh giành nhau miếng đùi gà cuối cùng trong giỏ,
mà Daniel, thằng bé khỏe hơn nên đã giằng được miếng đùi từ tay cô. Nó
mỉm cười ranh mãnh, rồi há miệng cắn một miếng thật to xuống phần thịt.
Pằng.

Rachel rùng mình và nhắm chặt mắt lại. Chúa ơi. Đầu của Daniel.

Máu, phun đẫm các tấm chăn, thậm chí khi thằng bé còn chưa ngã xuống.
Máu, máu văng tung tóe khắp người cô. Rachel nhớ mình đã đờ người ra
mà nhìn vào những vệt máu như thế nào, không hiểu chúng ở đâu mà có và
rồi cô thấy người Daniel đổ xuống như thể bị một sức mạnh khổng lồ nào
đó quật ngã.

Cô đã gục mặt trên đầu gối và gào khóc, “Daniel? Daniel!”. Dạ dày

Rachel co giật dữ dội, cô bịt miệng, rồi nôn ra toàn mật đắng lên chiếc váy.
Daniel. Viền bóng tối nhích gần lại. Cô đẩy nó đi. Giọng nói của Joseph thì
thầm bên tai cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.