GIÓ MÙA HÈ - Trang 398

“Ôi, Chúa ơi, Joseph, tôi rất xin lỗi.” Nước mắt lăn xuống má người

đàn ông để lại một vệt mờ mờ. “Tôi rất xin lỗi. Bà Amanda bị bệnh nặng.
Tôi đã hứa với Darby là sẽ trông chừng Rachel trong khi ông ấy đến chỗ
bà. Và tôi đã cố gắng, tôi thề với anh đấy. Lúc đó tôi chỉ mới rời đi một lát
để gỡ yên ngựa và cho nó uống nước và tôi chưa bao giờ ngừng quan sát
ngôi nhà.”

Sự cảnh giác khiến cơ bắp khắp người Joseph căng như dây đàn.

“Tôi không biết bằng cách nào bọn chúng qua mặt được tôi như thế.

Lúc tôi phát hiện ra thì chúng đã cưỡi ngựa lao đi rồi, sau đó lửa bắt đầu
bốc lên từ phía ngôi nhà. Tôi đã cố hết sức để dập tắt ngọn lửa, nhưng bọn
chúng đã tưới đẫm khắp nơi bằng dầu hỏa.” Ray giơ ra hai bàn tay nhìn có
vẻ như đã bị cháy xém. “Tôi đã cố gắng, bạn của tôi. Tôi đã làm tất cả
những gì mình có thể mong cứu được cô ấy. Tôi rất tiếc.”

Nhưng Meeks đã thất bại trong vở kịch này. Nếu như Rachel và con

chó không phản ứng trái ngược lại, hắn sẽ không bao giờ nghi ngờ lời nói
của hắn ta.

“Ai cưỡi ngựa đi?”, Joseph hỏi, cố trì hoãn thời gian. Hắn chưa từng

lo sợ khi phải rút súng hạ kẻ khác, nhưng hiện tại hắn còn đang ôm Rachel
trong người. Đúng là hắn đủ nhanh nhẹn để hạ được Meeks. Điều này hắn
hoàn toàn tự tin. Nhưng hắn không thể rút súng được khi Rachel còn đang
cận kề cái chết trong tay hắn. “Kẻ nào đã phóng hỏa ngôi nhà?”

Ray đưa ống tay áo lên quệt đôi mắt đang đẫm nước. “Tôi không rõ

lắm. Họ đã cưỡi ngựa đi được một đoạn khá xa và còn phi rất nhanh.
Nhưng hình như là Jeb Pritchard và mấy thằng con gã.”

Meeks liếc nhìn một góc tấm chăn ướt đẫm trong tay Joseph. “Tôi sẽ

làm tất cả để có thể chuộc lại lỗi lầm. Tôi thực sự rất tiếc về chuyện xảy ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.