GIÓ MÙA HÈ - Trang 423

Amanda lại phá lên cười.

“Chuyện này không phải giỡn đâu Mannie. Con đã bình thường rồi,

mà con lại chẳng thể nói được với ai hết. Joseph đã làm quá nhiều thứ cho
con, bà không biết được đâu. Anh ấy tạo cho con một thế giới an toàn ở
ngay đây, làm mọi thứ có thể để con được hạnh phúc. Làm sao con có thể
nói với anh ấy rằng tất cả chỉ là vô nghĩa chứ?” Cổ họng Rachel như bị đốt
cháy. “Con đã nghĩ sẽ rất tuyệt vời nếu như con bình thường trở lại, nhưng
sự thực là bây giờ con thấy rất khổ sở và chỉ muốn mình cứ bệnh như trước
cho rồi.”

Amanda lắc đầu. “Bệnh như trước? Rachel Marie, con im ngay đi cho

ta. Cậu ấy đâu rồi?”

Rachel nhảy dựng lên khỏi ghế. “Làm gì ạ? Không phải bà định đi nói

với anh ấy đấy chứ?”

Amanda cười cười. “Không, nhưng chính con sẽ nói. Ngay bây giờ.

Cậu ấy đang ở đâu?”

“Ngoài cánh đồng. Con đoán anh ấy đang cày ruộng.” “Vậy thì tốt rồi.

Đang cày nghĩa là nó vẫn chưa bị lấm lem từ đầu đến chân và con sẽ nhìn
thấy một đám cỏ. Chạy thật nhanh ra đó và tận dụng triệt để chúng đi nào.”

“Tận dụng triệt để đám cỏ sao?”, Rachel hỏi, hoàn toàn không hiểu gì.

“Phải, đám cỏ. Đầu óc con để đâu vậy hả con gái? Khi nào bọn con

xong việc, cậu ấy sẽ chẳng để ý đến cái sân khỉ gió đó đâu. Cậu ấy sẽ chỉ
biết vui mừng vì con đã khỏe lại. Làm sao con lại có thể suy nghĩ tiêu cực
thế được chứ?” Bà liếc nhìn xung quanh khu vườn. “Và con vẫn sẽ có một
khu vườn tuyệt đẹp. Con nên vui mừng và biết ơn vì điều đó mới phải.”
“Nhưng còn tất cả mọi người trong thị trấn thì sao?” Amanda đảo tròn đôi
mắt màu xanh dương, bà nói,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.