GIÓ MÙA HÈ - Trang 60

Nhìn cô không giống kẻ giết người. Joseph vẫn tin tưởng vào câu nói

“đôi mắt là cửa sổ tâm hồn”, mà nhìn vào đôi mắt của Rachel, hắn chỉ thấy
tràn ngập nỗi sợ hãi, hoảng loạn chứ chẳng hề có chút sát ý nào. Nghĩ vậy,
hắn bớt cảnh giác hơn. Lúc ấy hắn mới có thời gian để cân nhắc tình hình,
hắn không tin cô thực sự muốn nổ súng, chỉ là hoảng quá đến mức không
còn biết mình làm gì, vì thế tấn công tất cả những thứ có thể đe dọa đến cô.

Đáng tiếc là hắn cũng không phải ngoại lệ. Nhưng nghĩ lại, hắn thấy

mình chưa từng làm gì sai, hắn đã gõ cửa nhà cô ba lần, chẳng lẽ cô lại
chưa nghe thấy những gì hắn nói?

Hắn lại nhìn thẳng vào mắt cô một lúc thật lâu, cố chấp đợi cho đến

khi cô phải quay đi trước. Bầu không khí bỗng chốc căng thẳng như có điện
giật, khiến người ta liên tưởng đến khí trời ngay trước cơn dông. Cuối
cùng, khi hai hàng mi của cô rung động, hắn quay đầu sang bên, bỏ cuộc.

Hắn nói: “Nếu cô muốn bắn tôi, cô Hollister, tốt nhất cô nên nạp lại

đạn vào khẩu súng. Cái lỗ trên cổng kia chắc đã rút hết đạn trong đó ra rồi”.

Hắn lờ mờ nhìn thấy cô phóng tia nhìn hốt hoảng xuống khẩu súng.

Joseph không nhịn được cười. Hắn đi đến cạnh cái bàn để dập tắt ngọn đèn,
sau đó chọn một chỗ thoải mái dọc bức tường ngăn cách nhà ăn và phòng
bếp để có thể dễ dàng nghe thấy tiếng động từ phòng bên cạnh, rồi rất tự
nhiên trải túi ngủ lên chỗ đó.

Trong khi trải chăn nệm, một tiếng lạch cạch vang lên cho hắn biết

Rachel Hollister đang cố nhặt những viên đạn vung vãi trên sàn nhà. Vài
giây sau, hắn nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau lộ liễu.

Cũng thật lạ, hắn biết thừa cô gái đã nạp đạn lại nhưng chẳng hề cảm

thấy sợ hãi. Quả thực hắn vẫn không tin cô sẽ bắn hắn, trừ khi cô lại trượt
tay cướp cò.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.