GIÓ MÙA HÈ - Trang 72

Im lặng bao trùm. Lúc sau, cô cất giọng run rẩy hỏi tiếp: “Vậy là em

trai anh đang chăm sóc cho Darby?”

“Vì tôi phải đến đây nên Esa nhận chăm sóc ông ấy.” Thực ra thì hắn

đã phải thuyết phục cậu em đến giúp, nhưng hắn nghĩ cô cũng chẳng cần
thiết phải biết về điểm này. Esa là một người tốt tính nên cũng không ngần
ngại thay hắn chăm sóc ông ta.

“Darby cứ khăng khăng là cô đang gặp nguy hiểm”, hắn nói. “Vừa đến

trang trại Darby đã một mực bảo tôi không cần để ý đến ông ấy và đi thẳng
đến đây để đảm bảo cô vẫn an toàn.”

Hai người lại im lặng, lần này thì lâu hơn. Một lúc sau, Joseph mới

ngập ngừng lên tiếng: “Cô Hollister? Cô còn ở đó không?”.

Hắn nghĩ mình nghe thấy cô hít mạnh một hơi. “Có. Có, tôi ở đây, anh

Paxton.” Cô lại im lặng, rồi thêm vào: “Đây là điểm duy nhất trong số
những lời anh nói tối nay khiến tôi tin là thật”.

Ừm, coi như có tiến bộ, Joseph nghĩ. Hắn cũng chẳng rõ điều gì trong

số những thứ mình đã nói làm vừa lòng cô. Cô khẽ thở dài làm hắn nhớ tới
mẹ mình. Bà Dory Paxton cũng rất hay thở dài hệt như thế.

“Được rồi, giờ đến bữa tối của anh”, cô nói. “Như chúng ta đã thỏa

thuận.”

Hắn nghe thấy tiếng đồ sứ va vào nhau lách cách, sau đó là tiếng cô

nói: “Tôi sẽ đưa thức ăn qua lỗ hổng. Làm ơn hãy lùi lại, nếu không tôi sẽ
phải bắn anh đấy. Anh chắc cũng chẳng thích thú điều đó hơn tôi đâu.”

Joseph toét miệng cười hỏi lại cô: “Cô chắc cũng phải bắn khá nhiều

người rồi nhỉ?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.