tĩnh và cương quyết như tôi đã dự định, nhưng rồi âm thanh tiếng khóc của
mẹ lại vọng đến. "Em sẽ tìm ra anh, anh thật khốn nạn". Tôi rít lên "Tốt
hơn hết anh nên tìm ra một lý do thật sự chính đáng để tra tấn mẹ và em
như thế này".
Tôi nghe thấy tiếng lách cách và biết rằng anh đã ngắt đường dây. Tôi
chỉ muốn cắn lấy lưỡi mình để rút lại ngôn từ mà tôi đã gán cho anh, nhưng
dĩ nhiên là mọi thứ đã quá muộn.
Biết rằng sẽ phải đương đầu với điều gì, rằng mẹ sẽ nổi cơn thịnh nộ
vì cách tôi quát mắng Mack, tôi khoác chiếc áo choàng và đi xuôi hành
lang đến căn phòng cha mẹ tôi đã từng sống chung.
Sutton Place là khu lân cận thượng lưu của Manhattan với những ngôi
nhà và cao ốc căn hộ của thành phố nhìn ra sông East River. Cha tôi đã mua
nơi này sau khi tự buộc mình phải làm việc ban đêm ở trường Luật
Fordham, và làm việc theo cách của ông để trở thành đối tác của một hãng
luật. Thời thơ ấu đầy đặc quyền của chúng tôi là kết quả của trí não và đạo
đức chăm chỉ làm việc mà ông thừa hưởng từ người mẹ Tô Cách Lan lai Ái
Nhĩ Lan góa bụa của ông. Ông chẳng bao giờ cho phép một đồng năm xu
nào trong số tiền mẹ tôi được thừa kế tác động lên cuộc sống của chúng tôi.
Tôi gõ nhẹ và đẩy cửa. Mẹ đang đứng bên cửa sổ nhìn về hướng sông
East River. Bà không quay lại dù biết tôi đang có mặt ở đó. Hôm ấy là một
đêm trời quang mây tạnh và nhìn về phía tay trái tôi có thể thấy những ánh
đèn trên cầu Queensboro. Thậm chí vào cái thời khắc trước bình minh này
đã có một dòng xe cộ đều đặn qua lại trên cầu. Một ý tưởng kỳ lạ lướt qua
tâm trí tôi rằng có thể Mack đang ở một trong những chiếc xe ấy khi gọi
cuộc điện thoại hằng năm của anh, và giờ đây đang trên đường đi về điểm
đích xa xăm nào đó.
Mack luôn yêu thích du lịch; và điều này đã thấm vào máu thịt của
anh. Ông ngoại tôi, Liam O'Connell, chào đời ở Dublin, theo học tại Cao