GIỜ NÀY ANH Ở ĐÂU- - Trang 115

Dĩ nhiên tôi không thực sự sống ở nhà kể từ khi bắt đầu học luật ở

Duke, nhưng ngay cả như thế, Manuel và tôi vẫn thường trao đổi những
nhận xét hài hước. Anh ấy làm việc trong tòa nhà của chúng tôi ít ra cũng
đã ba năm, thế mà chỉ trong phút chốc, Nick đã biết về anh ta nhiều hơn tôi
từng biết. Tôi nhận thấy Nick có khả năng khiến mọi người cởi mở với anh
ngay lập tức và rằng có lẽ đó là lý do tại sao anh lại thành công đến thế
trong ngành kinh doanh nhà hàng.

Chiếc Mercedes-Benz màu đen của Nick đậu ở phía trước tòa nhà. Tôi

ngạc nhiên khi người tài xế nhảy khỏi xe để mở cửa sau cho chúng tôi. Tôi
không biết lý do tại sao, nhưng chưa bao giờ tôi hình dung Nick có tài xế.
Người tài xế này có thân hình nặng nề, to lớn, khoảng độ hơn năm mươi
tuổi, với khuôn mặt của một võ sĩ quyền Anh đã về hưu. Cái mũi bè của
ông ta dường như đã mất gần hết sụn, và có một cái sẹo dọc theo hàm.

Nick giới thiệu chúng tôi với nhau. "Benny làm việc cho cha anh hai

mươi năm. Rồi khi cha về hưu cách đây năm năm, anh đã được thừa kế anh
ấy. Một may mắn rất lớn cho anh. Benny, đây là Carolyn MacKenzie".

Bất chấp nụ cười thoáng qua và vẻ dễ chịu của anh ta: "Rất vui được

gặp cô, thưa cô MacKenzie", tôi có cảm giác rằng Benny đã có cái nhìn
kiểm soát nhanh chóng, rất cẩn thận về tôi. Rõ ràng anh ta biết chúng tôi sẽ
đi đâu, bởi vì anh chạy xe đi mà không chờ nghe hướng dẫn.

Khi chiếc xe dừng lại bên lề đường, Nick quay sang tôi: "Carolyn, anh

nghĩ và hy vọng rằng em sẽ rảnh để dùng cơm tối".

Còn tôi thì đang nghĩ và hy vọng rằng anh muốn ăn cơm tối. "Thế thì

hay quá". Tôi bảo anh.

"Có một chỗ ở Nyack, chỉ cách cầu Tappan Zee vài dặm thôi. Thức ăn

tuyệt hảo và lại yên tĩnh nữa. Vào lúc này anh khá nôn nóng tránh xa giới
truyền thông". Anh dựa đầu vào chỗ ngồi bọc da.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.