GIỜ NÀY ANH Ở ĐÂU- - Trang 229

"Khá tốt. Thực sự đó chỉ là một cơn đột quỵ nhẹ. Họ sẽ cho ông ấy

xuất viện khoảng hai ngày nữa".

Rồi Nick nhìn thẳng tôi. "Carolyn, em có nghĩ Mack còn sống không?

Và nếu thế, liệu anh ấy có khả năng để làm điều mà bọn cớm nghĩ anh ấy
đang làm không?"

Đã chực thoát ra trên đầu lưỡi tôi lời thành thực để nói rằng về điểm

này thực ra tôi chẳng biết gì, nhưng tôi đã kiềm mình lại kịp thời. "Cái quái
gì khiến anh nghĩ thế hở? Dĩ nhiên là không". Tôi hy vọng giọng mình
nghe có vẻ phẫn nộ như tôi muốn nó phải thế.

"Carolyn, đừng nhìn anh kiểu như thế. Em không hiểu rằng Mack là

người bạn tốt nhất của anh sao? Anh chẳng bao giờ có thể hình dung tại sao
anh ấy lại chọn cách biến mất dạng. Bây giờ anh tự hỏi không hiểu có phải
có điều gì đó đã diễn ra trong đầu óc anh ấy mà chẳng ai lúc đó nhận ra
được chăng".

"Anh đang lo lắng về Mack hay về chính anh hở Nick?" Tôi hỏi.

"Anh sẽ không trả lời điều đó. Carolyn, điều anh van xin em, cầu xin

em, là nếu anh ấy đang liên lạc với em, hay nếu anh ấy thực sự gọi điện
thoại cho em, đừng nghĩ rằng em đang làm cho anh ấy một ân huệ bằng
cách che chắn, bảo vệ anh ấy. Em có nghe thấy lời nhắn của Leesey
Andrews để lại cho cha cô ấy sáng nay không?" Anh nhìn tôi đầy vẻ mong
đợi.

Trong phút chốc tôi quá run rẩy không thể nói năng gì, rồi tôi cố gắng

nói rằng tôi đã không mở radio hay truyền hình suốt cả ngày. Nhưng khi
Nick kể với tôi thì tất cả những gì tôi có thể nghĩ được là giả thuyết của
Barrott cho rằng Mack đã ăn trộm chiếc xe của chính mình. Thật điên rồ,
nhưng nó nhắc cho tôi nhớ cái ngày tôi mới lên năm hay sáu tuổi và bất
chợt Mack bị chảy máu cam dữ dội. Cha có mặt ở nhà và ông đã chộp ngay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.