GIỜ NÀY ANH Ở ĐÂU- - Trang 86

Tôi để sự yên lặng của mình xác nhận rằng tôi đồng ý với ông ấy.

"Tôi bắt đầu xem xét hồ sơ của anh cô ngày hôm qua. Tôi phải thừa

nhận rằng tôi đã không xem xét kỹ lưỡng. Cuộc gọi về Leesey Andrews đã
đến, và dĩ nhiên nó có quyền ưu tiên, nhưng rồi tôi lại ý thức được rằng nó
sẽ cho tôi một cơ hội khác để nói chuyện với cô. Như tôi đã nói với cô,
chúng tôi đang sàng lọc khu vực quanh đây. Cô có biết Leesey Andrews
không?"

Câu hỏi khiến tôi ngạc nhiên. Lẽ ra nó không nên được hỏi mới phải,

nhưng tôi tự nhủ rằng khi ông ta gọi điện và yêu cầu gặp tôi, nếu tôi biết cô
ấy, ngay cả sơ sơ thôi, hẳn là ngay lập tức tôi sẽ nói thế. "Không, tôi không
biết cô ấy". Tôi đáp.

"Cô đã trông thấy hình cô ấy trên truyền hình chứ?"

"Có, tôi đã trông thấy, tối qua".

"Và cô không có cảm giác đã từng trông thấy cô ấy quanh đây à?"

Ông kiên trì như thể ông không chắc lắm việc tôi có đang né tránh

không.

"Không. Nhưng dĩ nhiên, khi sống kế cận nhau, có thể tôi đã đi ngang

qua cô ấy trên phố. Có nhiều nữ sinh trẻ trong tòa nhà đó". Tôi biết mình
nói nghe có vẻ bực bội và thực sự tôi đang bực mình. Chắc chắn Barrott
không đang gợi ý rằng vì anh trai tôi mất tích, tôi hẳn có mối liên kết nào
đó với việc cô gái này biến mất dạng chứ?

Đôi môi Barrott mím lại. "Cô MacKenzie, tôi hy vọng cô nhận ra rằng

tôi đang hỏi cô cùng câu hỏi mà tôi và các thám tử khác đang hỏi mọi
người trong khu vực quanh đây. Bởi vì chúng ta đã biết nhau và bởi vì cô là
một trong những người hiểu được nỗi thống khổ mà cha và anh cô ấy đang
trải qua, tôi hy vọng bằng cách nào đó, cô có thể giúp đỡ chúng tôi. Cô là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.