GIÓ NGHIÊNG MƯA NHẸ CHẲNG NÊN VỀ - Trang 12

Sau này cô thường lui tới những thành phố lớn, làm việc một thời gian ở

đó, cô tự mình lái xe đi siêu thị, đi chợ, trên tòa cao ốc có một không gian
riêng của mình nhưng cô vẫn thường nhớ tới với sự dung dị của anh. Thực
ra là do sự dung dị của Hoắc Cảnh Hành rất hiếm thấy nên thành ra mới
mẻ, đôi khi những thứ mới mẻ lại cũng chỉ đơn giản như việc bạn viết nhật
ký hàng ngày để ghi lại những việc thường nhật của bản thân vậy, đơn giản
tới mức chẳng có ảnh đi kèm cho nó.

Duy Nghi thường thoải mái nằm cuộn tròn trên giường, nhìn từng chữ

từng chữ, muốn viết lưu bút cho anh kể chuyện trên trời dưới biển nhưng
rốt cuộc lại chần chừ chẳng dám “xác nhận”, vậy nên lại bỏ trang vừa rồi đi
mà viết một trang khác rồi đi ngủ. Dường như phải như vậy thì mới ngủ
ngon được. Cô cũng thấy mình lập dị, hai người ở trường chỉ được coi là
bạn hơi hơi tốt thôi, cô từ xa nhìn về anh, đến việc anh có nhìn lại không cô
còn chẳng rõ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.