GIÓ NGHIÊNG MƯA NHẸ CHẲNG NÊN VỀ - Trang 26

Cô nhấn mạnh từng chữ: “Đường Gia, lấy tình cảm ra so sánh thật đúng

là việc mà đại thiếu gia như anh hay làm.”

Bà chủ quán chọn đúng lúc đó để bước đến, nét mặt khó xử: “Người đợi

trong quán còn nhiều lắm, hai người…”

Duy Nghi vui vẻ đứng lên chẳng thèm để ý tới nét mặt của người đang

ngồi kia, nói với bà chủ quán: “Đồ thừa gói lại giùm cháu, thanh toán đi ạ.”

Nét mặt của bà chủ quán vui vẻ hẳn, nhanh chân nhanh tay gói lại chỗ

thức ăn trên bàn, nhưng người đàn ông ngồi đó giọng chợt lạnh lùng: “Ai
nói sẽ đi chứ? Bà chủ, thêm hai phần lên đây.”

Anh cởi áo khoác, lúc vắt lên ghế không chú ý vạt áo đã dính đất. Anh

múc một thìa bánh vào trong miệng, tay còn lại ra hiệu cho Duy Nghi ngồi
xuống: “Ngồi xuống đi, tôi còn chưa no.”

Duy Nghi nhìn anh rồi lại nhìn gương mặt khó xử của bà chủ quán, tiếng

nói âm trầm của Đường Gia truyền tới: “Cận Duy Nghi, em đừng có quá
đáng thế. Dù sao cũng phải đợi tôi ăn no thì hẵng đuổi người ta đi chứ.”
Anh ăn chậm rãi, không nhướng mày nhưng đôi mắt đen đang sáng rực tới
chói chang.

Duy Nghi không ngờ Đường Gia lại ăn nhiều tới vậy, hai phần vừa mới

mang lên không đủ lại gọi thêm một bát bún, anh hỏi cô: “Em có ăn
không?”

Duy Nghi lúng túng, câu cô nói vừa rồi quả thực chính cô cũng không ý

thức được tình thế sẽ thành ra thế này. Theo tính cách của cô mà nói chính
là muốn cắt đứt quan hệ nhưng cũng không đáng phải nói những lời đó mà
hại mình hại người.

Khi anh đã ăn no, theo thói quen anh nhất quyết giành phần trả tiền rồi

đứng dậy: “Đi thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.