GIÓ NGHIÊNG MƯA NHẸ CHẲNG NÊN VỀ - Trang 27

Xe đỗ cách đó không xa, Đường Gia cũng chẳng vội, chỉ hỏi cô: “Em

muốn đi dạo phố không?”

Đèn neon nhấp nháy những tia sáng diễm lệ thu hút những dòng chảy

muôn màu ánh vào hai mắt. Cuộc sống phố xá chính là vậy, từng chút từng
chút làm người ta say mê đến chẳng còn chút sức phản kháng nào.

“Đường Gia, giờ là cuộc sống về đêm của anh sao?” Cô đứng nguyên

chỗ cũ ý như muốn tiễn anh đi.

“Cuộc sống về đêm?” Đường Gia ra hiệu cô xem thời gian, cười nhạo:

“Thật chẳng hiểu sự đời gì cả.”

Vẫn còn sớm thế này, cửa hàng cửa hiệu đã đóng cửa đâu, mà chính giờ

này ngày hôm qua cô còn ôm một đống tài liệu của công ty lếch tha lếch
thếch bước trên đường. Đúng là người sống hai mặt. Duy Nghi cười lấp
liếm, cùng anh đi dạo phố.

Nhưng cô chẳng biết đi dạo phố cùng một người đàn ông thì có thể làm

gì. Khi cô tha thẩn trước quầy bán đồ thực phẩm nhập khẩu ở tầng một,
Đường Gia không thúc giục gì cô, làm cô kinh ngạc trước phong độ chịu
đựng thói ăn vặt của phụ nữ của anh. Chắc là có nhiều bạn gái lắm đây,
Duy Nghi cười lạnh rồi định nói thì đột nhiên nhìn thấy anh chỉ vào một gói
kẹo bông đường ngũ sắc cười, nói: “Em gái anh thích ăn cái này nhất.”

“Anh có em gái à? Em ruột?”

“Ừ, em không biết à? Nó thích nhất các loại kẹo hoa quả kiểu này, kéo

anh đi dạo cũng chẳng vì cái gì khác, vì bố mẹ anh không cho nó ăn cái
này.” Người đàn ông này hiếm khi cười mà mang nét yêu chiều như vậy.
Cười như vậy làm Duy Nghi nảy sinh ấn tượng với anh thêm gấp bội. Cô
cũng có một người em trai nên rất thấu hiểu tình cảm giữa anh chị em trong
nhà với nhau. Cô vẫn cảm thấy mình lớn hơn một chút, đương nhiên phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.