GIÓ NGHIÊNG MƯA NHẸ CHẲNG NÊN VỀ - Trang 9

Cậu chỉ cười nhẹ: “Chị nghe ai nói lung tung thế? Cứ lo việc của chị đi.”

Cô nhìn em trai nhưng không đáp trả, thực ra thì cũng chẳng có gì phải

phàn nàn, kết quả học tập của em trai cô chưa bao giờ khiến gia đình phải
lo lắng, mà cha mẹ không lo thì thôi chứ bà chị là cô sao phải bận lòng.

Hai ngày sau, Cận Duy Nghi vì đi lung tung quanh trường nóng quá nên

mua một que kem rồi ngồi dưới bóng cây cổ thụ trầm lắng vừa ăn vừa quan
sát các bạn sinh viên tràn trề nhiệt huyết qua lại.

Một nam sinh mặc áo phông màu vàng nhạt gần như biến thành màu

trắng và chiếc quần Jeans có màu nguyên bản là xanh thẫm nay đã thành
xanh nhạt tiến lại gần cô. Cái vẻ giản dị đáng khinh của chiếc áo không làm
giảm bớt sự nam tính của cậu ta, cậu ta khá mảnh khảnh, mái tóc ngắn gọn
gàng, đôi mắt dịu dàng điềm tĩnh gợi nhắc tới những mảnh ngọc chưa qua
chế tác.

“Bạn ơi, cho mình hỏi đường tới phòng y tế trường đi thế nào?” Giọng

nói dễ nghe lại thêm rất có lễ độ của anh khiến cô thấy quý mến.

Duy Nghi chỉ đường cho anh, mà cô nói cũng không rõ ràng lắm, dù sao

thì cũng ngồi đây lâu rồi, cô vô tư đứng bật dậy: “Để mình dẫn bạn đi.”

Hôm đó thời tiết rất nóng nực, cô mặc một chiếc quần sooc hoa và áo

phông đơn giản, thân hình thiếu nữ ngọc ngà như bông bách hợp, Hoắc
Cảnh Hành có chút ngạc nhiên: “Bạn cũng là sinh viên mới à?”

Duy Nghi cười to: “Bạn tưởng tôi là sinh viên cũ chắc?”

Anh cũng cười, nhớ lại cái kiểu cô lười biếng ngồi dưới gốc cây nghỉ

ngơi khi nãy: “Suýt nữa mình đã gọi là chị rồi đấy.”

Theo lệ thường cô hỏi thăm quê quán, Duy Nghi cũng từng nghe qua tên

nơi đó, một vùng núi mà ở tỉnh thì đông đúc giàu có nhưng ở huyện mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.