tập bơi và chẳng bao lâu cậu sẽ thành thạo trên sông nước như bất kỳ đứa
nào trong bọn tớ.”
Xúc động vì cung cách nói năng tử tế của bạn mình đến nỗi Chuột Chũi
ấp úng không trả lời được và phải lấy mu bàn tay quệt nước mắt. Nhưng
Chuột Nước đã nhã nhặn nhìn đi chỗ khác và lát sau Chuột Chũi lại thấy
tinh thần phấn chấn và đã có thể thẳng thừng cự lại đôi gà nước đang cười
khẩy với nhau về bộ dạng vấy bùn nhếch nhác của nó.
Khi về đến nhà, Chuột Nước nhóm lửa sáng rực trong phòng khách và
đặt Chuột Chũi ngồi trên một chiếc ghế bành phía trước ngọn lửa, sau khi
đã kiếm cho nó một cái áo khoác ngoài và đôi dép lê, rồi kể chuyện sông
nước cho nó nghe mãi đến giờ ăn bữa tối. Đối với một cư dân trong lòng
đất như Chuột Chũi thì những câu chuyện ấy quá ly kỳ, hồi hộp. Những câu
chuyện về các đập nước, và về những trận lũ bất ngờ, về loài rái cá nhảy
vọt được khỏi mặt sông, và về những con tàu chạy bằng hơi nước cứ ném
ra những chai nước khoáng – ít ra thì cũng chắc chắn được rằng những chai
nước khoáng bị ném ra, và từ những con tàu đó, rất nhiều khả năng bởi
những con tàu đó; và về những con diệc, và đặc biệt là Chuột Chũi và
Chuột Nước đã trò chuyện với những con diệc ấy; về những cuộc phiêu lưu
dưới các cống rãnh và những buổi đi câu đêm cùng anh Rái Cá, hoặc những
chuyến dã ngoại tít ngoài đồng cùng bác Lửng. Bữa tối là bữa ăn vui vẻ
nhất, nhưng chẳng mấy chốc Chuột Chũi buồn ngủ khủng khiếp và được
khổ chủ chu đáo dìu lên gác, đưa vào căn phòng ngủ tốt nhất, tại đó nó
nhanh chóng ngả đầu lên gối trong trạng thái thanh thản và mãn nguyện vì
biết rằng Dòng Sông – người bạn mới tìm được của mình đang bập bềnh vỗ
về vào bậu cửa sổ căn phòng.
Hôm nay chỉ là ngày đầu tiên trong số nhiều ngày tương tự như vậy của
chú Chuột Chũi được giải phóng, mỗi ngày trong đó lại dài hơn và thú vị
hơn bởi mùa hè sắp chín đang tiền về phía trước. Nò học bơi, học chèo
thuyền và bắt đầu thấy thích dòng nước chảy; và khi ghé tai vào những thân