GIỜ THỨ 25 - Trang 103

(41)

Từ ngày ấy đến nay, đã bốn tháng. Moritz vẫn còn thấy lại trong trí, đầu
ông Lengyel bị chẻ làm hai, và Marcou bị giải đi giữa lưỡi lê. Nhưng đối
với anh, chuyện như đã xưa lắm, chôn vùi trong dĩ vãng. Anh còn tự hỏi
không biết phải chuyện ấy đã xảy ra từ mấy mươi năm trước. Người chết
qua mau. Marcou chưa chết, mà những người trong ngục tối cũng bị quên
mau như người chết.

Hôm nay trời có tuyết. Viên phó quản cho biết tin, sắp sửa có thượng cấp
đến thanh tra. Hắn giải nghĩa:

- Đức vua sẽ đến viếng chúng ta. Ngài xem kinh đào ra thể nào. Chính đức
vua tự tay vẽ họa đồ, vì vậy ngài muốn đến xem tại chỗ.

Moritz nghĩ tới Marcou đang ở đâu đây, tận dưới một hầm muối. Rồi anh
nghĩ đến vua đã vẽ họa đồ kinh này. Anh tưởng tượng vua ngồi trước bàn
giấy, tay cầm viết chì mà vẽ, y như hình thấy trong sách. Kinh dài lắm, đâu
gần một trăm cây số ngàn, theo lời người ta nói. Nhưng mỗi tội nhân đều
chỉ biết có lỏm đất mình đào thôi, chớ không thể thấy xa hơn được nữa.
Kinh sâu gần ba thước và hai bên thì dốc. Lòng kinh sẽ đầy nước. Moritz
rán tưởng tượng nước chảy chỗ anh đang đào. Anh nghe nói, sau khi hết
giặc, thuyền tàu có thể qua lại kinh này được. Hiện giờ, nó chỉ dùng để
chận đường tiến của đạo quân Sô-viết. Vì thế nên công việc mới giữ bí mật,
chỉ có vua với vài đại tướng biết thôi. Đó là lời của viên phó quản. Moritz
thường nằm chiêm bao thấy vua và mấy đại tướng nói chuyện kề tai nhau.
Họ bàn bạc về kinh mà anh đang đào. Anh biết vì sao mà bọn tù không
được phép viết thơ về nhà cho vợ con. Phải giữ kín đừng cho quân Nga
hay. Viên phó quản nói quân Nga có dọ thám viên cùng khắp. Họ muốn
chụp ảnh con kinh anh đang đào. Nhưng lần nào, họ cũng bị cảnh binh bắt
được. Tù đào kinh cũng không được thả về, vì họ sẽ nói lậu chuyện đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.