GIỜ THỨ 25 - Trang 104

Moritz ao ước rằng, khi yên giặc, sẽ trở lại đây để chỉ cho Suzanna, vợ anh,
và các con anh thấy cái kinh mà anh đã dự phần đào. Kinh sẽ đầy nước. Và
phần anh, anh đã ghi rõ trong trí chỗ nào anh đào để sau này nhớ lại. Con
anh sẽ phục anh và lấy làm lạ. Chúng nó không thể tưởng tượng rằng chỗ
này, hồi trước kia là một cánh đồng cỏ để cho thú vật ăn. Chúng nó sẽ thuật
lại cho mấy bạn học ở trường nghe công việc cha chúng nó đã làm. Chúng
sẽ hãnh diện có một người cha như thế. Các trẻ khác làm sao có được một
người cha có công nghiệp như vầy. Moritz thấy tự đắc. Ban đầu anh còn
băn khoăn lo nghĩ chuyện nhà. Có thể gạch phơi ngoài sân khô quá! Có thể
Suzanna không chở cây ở rừng về được! Có thể nàng không hái hết bắp.
Tối anh không ngủ được cũng vì đó. Nhưng đó chỉ là lúc ban đầu. Sau rồi
anh lần lần ít nghĩ đến. Suzanna chắc đã thu xếp yên ổn. Những chuyện nào
sức nàng không làm nổi, chừng anh về, sẽ làm tiếp. Từ khi viên phó quản
xem xét anh, bắt anh cởi quần và biết rằng anh không phải Do Thái, thì
Moritz cứ chờ đợi được lịnh thả ra. Anh độ chắc giấy thả đã gởi tới lâu rồi,
nhưng anh chưa về được vì kinh đào chưa xong. Bữa nay, đức vua và mấy
đại tướng đến coi kinh đào có vừa ý các ngài không. Sau đó, người ta chắc
sẽ cho anh trở về nhà. Moritz không oán giận chánh phủ gởi anh tới đây
nữa. Lúc đầu, anh rất ghét thù người lính dẫn anh từ làng tới tỉnh. Kế đó
anh thù viên quản. Anh tin chắc y gởi giấy sung công anh. Bây giờ anh
cũng quả quyết như thế, song cơn giận hết rồi. Khi anh được thả về, và nếu
anh gặp y ngoài đường, thì anh cũng dỡ nón chào y như trước. Nhưng nếu
anh được thả ra sáu bảy tháng trước, anh chắc sẽ xây lưng với hắn ngay. Có
thể anh nguyền rủa hắn nữa, vì chính hắn khinh khi anh mới gởi giấy sung
công anh. Nhưng bây giờ cơn giận nguôi rồi. Chuyện gì rồi cũng trôi qua
với thời gian. Anh biết không còn bao lâu nữa, anh sẽ trở về. Anh vò võ
nhớ làng, nhớ vợ. Con anh chắc lớn rồi. Thằng Petru sẽ chạy ra cửa đón
anh trước nhà. Anh mơ màng thấy mình đi vô cửa, tay bồng Petru, tay ôm
Nicolae cạnh mình. Cảnh như thiệt. Kế anh thuật cho Suzanna nghe công
chuyện anh đã làm như thế nào, và anh đã ở đâu. Anh sẽ không nói đến
chuyện bị đòn bọng và sự đói khát, để nàng đừng buồn vô ích. Anh chỉ nói,
anh học tiếng Do Thái và không ai ở trại tin rằng anh là dân Roumain. Họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.