GIỜ THỨ 25 - Trang 127

- Tôi có cảm giác chắc ông mệt nhừ, ông Stein à. Tôi không biết ông có gì
không mà ông chẳng hiểu gì ráo! Người ta sẽ không cho ông là Do Thái.
Tôi yêu Traian và chàng là người tôi yêu trước tiên đã từ mấy năm rồi. Tôi
tha thiết yêu say mê chàng. Nhưng tình yêu, theo tôi, không phải một cớ để
kết hôn. Tôi làm đám cưới đây vì luật nhân chủng. Để vãn cứu tờ báo. Để
cứu đời tôi. Bây giờ, ông hiểu tôi chưa?

Stein không tỏ ra đã hiểu. Ông hôn tay Eleonora và đi ra cửa. Nàng kêu ông
lại và nói:

- Cuối tuần này tôi về quê cha mẹ chồng tôi. Ông thân Traian là một mục
sư chính thống giáo. Tôi sẽ ở vài ngày. Chừng tôi trở về, tôi muốn có đủ
giấy tờ tặng dữ tất cả tài sản của tôi, động sản và bất động sản, luôn tờ báo
Occident, để Traian Koruga đứng tên. Nếu ông gặp khó khăn về việc tặng
dữ, thì ông làm tờ văn tự mại khế. Nói tóm lại, ông cứ liệu thế nào cho
đúng luật thì hơn. Ông làm cho mau mau đi.

- Cô thật là tài trí.

- Tôi không tài trí chi cả. Tôi là một người đàn bà đem hết sức mình, tất cả
bình sinh và sáng suốt để tranh giành quyền sống của tôi. Thôi, chào ông.

(50)

Khi ông Stein về, Eleonora ngồi lại bàn viết, hai tay ôm đầu khóc. Nàng
khóc một cách bi thảm, chỉ có đàn bà là khóc được thôi, khóc chẳng những
bằng đôi mắt, mà cả thân mình. Đoạn nàng kêu điện thoại gọi Traian:

- Anh vui lòng đến tòa soạn đón em.

- Có chuyện gì đó em?

- Không có chi cả, nhưng anh đến đón em, anh đến mau. Em thì không có
sự gì xảy ra hết!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.