GIỜ THỨ 25 - Trang 146

Kể từ ngày ấy, đã bốn tuần qua. Những gì xảy ra ở ngoài bốn vách ngục
giam, Moritz đều không biết được. Cho đến ánh sáng mặt trời, anh cũng
không thấy. Cửa sổ ngục trổ ra sân, vách tường đen xạm và quá cao của nhà
tù che khuất chân trời, luôn cả vòm trời. Trọn bốn tuần lễ, anh không được
một hơi thở thoáng khí. Mấy tội nhân khác còn được ra ngoài sân một giờ
mỗi ngày. Anh nghe họ ra, rồi trở vô ngục giam, anh biết họ đi đổi không
khí, nhờ nghe tiếng chân của họ.

Nhưng hôm nay dãy hành lang êm tịnh. Trời chưa sáng. Moritz mở mắt.
Đôi mí giãn ra nặng nề, anh đưa tay lên rờ, thấy sưng húp. Máu đã đặc khô.
Họ đem anh về đây hồi nào, anh cũng không nhớ. “Chắc họ bồng mình về”.
Đôi khi, anh không thấy đã đặt chân ở đâu, lúc bị dẫn trở về ngục. Mấy lần
khác, anh không cựa quậy nổi, hằng giờ. Họ phải bồng anh về. Thường
bữa, thì anh nhớ lúc nào họ thôi đánh khảo anh, lúc nào lính bồng anh về
ngục, và để nằm dài trên giường. Nhưng lần này, anh không nhớ gì cả.
Không nhớ mảy may gì cả. Đây là lần đầu tiên. Anh tự nghĩ: “Chắc họ đã
quá tay!”. Anh nói về anh, như chuyện của một người xa lạ. Anh rờ mặt
thấy râu ra dài và cứng. Máu đặc dính khắp cả râu, tóc, lông mày. Rờ đến
đâu, máu khô bể ra từng mảnh, nhám như đất khô. Anh le lưỡi liếm môi,
đôi môi sưng vù và đau nhức nhối như mụt nhọt sắp vỡ. Răng anh cũng làm
anh nhức nhối thêm. Nhưng hiện giờ, anh bị mất hết bốn cái răng. Hôm
trước, anh khạc nó ra với máu, như nhả hột trái cây, khi bị đánh một thoi ở
quai hàm. Hôm ấy, hàm anh cũng làm đau nhức xốn xang, như cách nhức
nhối hôm nay. Anh tự nói thầm: “Nếu họ còn đánh mình gãy răng nữa thì
mình làm sao nhai bánh mì!”. Anh không còn sức đưa lưỡi rà xem có mất
cái nào nữa không. Mỗi cử động nhẹ đều làm anh đau nhức khó chịu. Anh
nhắm mắt lại. Giờ phút qua. Anh nghe tiếng chân bước đến gần, ngoài hành
lang. Anh không lắng tai nghe coi tiếng ấy của ai, từ đâu đến, và đi đâu,
như thường lệ. Thịt da anh sưng bầm, trí óc anh cùn quẫn. Khi người ta đến
dẫn anh đi khảo tra, và lúc anh bước xuống giường, thì anh muốn kêu rú
lên, vì lòng bàn chân anh sưng vù như một ổ bánh nóng. Anh không nhớ có
bị đánh ở lòng bàn chân. Người gác khám tống mạnh anh ra. Moritz bước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.