GIỜ THỨ 25 - Trang 147

qua ngưỡng cửa ngục. Anh đau đớn vô cùng, đau ở lưng, chỗ người gác
vừa đánh. Cái đau dứt thì bàn chân làm anh khổ sở. Mỗi bước đi là một cực
hình, như ai rứt từng miếng thịt.

Còn chừng một trăm bước nữa thì tới phòng ông thanh tra Varga, người lo
việc hỏi tội.

Anh còn phải đi bao nhiêu bước ấy. Và chỉ nghĩ đến, là anh thất đảm, tiêu
tán nghị lực, té quỵ xuống đất. Viên hiến binh xách nách anh lôi dậy.
Moritz nhẹ như một đứa trẻ. Còn xương với da: những gì còn có thể cân
nặng được. Về thịt với mỡ, thì thôi, khỏi cần nói đến.

(63)

Lúc bị bắt, Moritz khai đúng y như chuyện đã xảy ra, tại sao anh đến xứ
Hongrie. Hiến binh không tin anh. Họ đánh anh để anh nói sự thiệt. Nhưng,
sau bao lần tra tấn, anh cũng đều lặp lại chuyện của anh đúng y như trước,
nên họ cứ đánh khảo anh luôn.

Hiện giờ, anh bị giam tại khám đường của Cơ quan Mật vụ xứ Hongrie. Và
mỗi ngày anh bị cật vấn và đánh đập.

Viên thanh tra hỏi anh:

- Tại sao mầy tới đây? Ai gởi mầy đi?

Moritz trả lời:

- Không ai gởi tôi sang Hongrie hết.

- Mầy khai đã được một viên phó quản dẫn tới biên giới bằng xe nhà binh!

- Đúng vậy. Viên phó quản tên Constantin, người cai quản trại giam và bạn
của bác sĩ Abramovici. Ông theo đưa chúng tôi để lính tuần phòng không
bắt chúng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.