GIỜ THỨ 25 - Trang 157

vậy, nên từ khước hẳn là hơn. Trong việc này, không có giải pháp nào được
hết!

Tổng trưởng nội vụ nói:

- Và nếu chúng ta gởi sang Đức năm chục ngàn nhân công mà năm chục
ngàn nhân công ấy không phải là công dân Hongrois có được không? Trong
các trại giam của nước ta có hơn ba trăm ngàn người ngoại kiều. Tại sao ta
không gởi họ sang Đức quốc?

Tổng trưởng ngoại giao nói:

- Tôi chống lại giải pháp này. Nó chỉ làm rắc rối thêm. Nó trái với luật quốc
tế về tù binh và tù chính trị. Ta cần phải được cảm tình của ngoại quốc. Nếu
chấp thuận giải pháp ấy, thì danh dự của “Ngai vàng Saint Étienne” sẽ bị
tổn thương nặng nề. Chỉ có kết quả là tạo thêm nhiều kẻ thù.

Sau nửa giờ bàn cãi mới tìm ra một giải pháp ổn thỏa. Các Tổng trưởng đều
thỏa thuận quyết định gởi sang Đức quốc năm chục ngàn dân thợ, không
phải dân Hongrois, mà dân lựa chọn trong những người không có quốc tịch
rõ ràng.

Tổng trưởng nội vụ hứa sẽ chọn cách nào mà mấy dân thợ ấy, không người
nào có thể chứng tỏ minh bạch thuộc về một xứ nào khác được. Ông kết
luận:

“Như thế, chúng ta cứu được xương máu dân Hongrois ta. Lịch sử không
thế nào buộc tội ta đã gởi dân Hongrois đi làm nô lệ. Với mục đích cao cả
ấy, lịch sử sẽ tha thứ chúng ta về phương tiện sử dụng”.

(69)

Bá tước Bartholy, Giám đốc sở báo chí Hongrois, vô phòng làm việc và gọi
cô nữ thơ ký để đọc cho cô viết tờ thông tri về sự quyết định của Chánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.