GIỜ THỨ 25 - Trang 168

không có kế cứu bà. Ông sẽ nói làm sao khi thấy công văn bổ nhậm và giấy
thông hành mà ông không bao giờ xin?

- Tôi không thể nó thật với chồng tôi được. Tôi không có lý do gì để giấu
diếm một chuyện mà trong hai tuần nữa, công chúng sẽ hay biết. Chàng sẽ
biết tôi là Do Thái. Nhưng tôi không thể nói ra được. Tôi đã đuối sức rồi.
Tôi cố gắng không nổi nữa. Nếu muốn nói với chàng một sự bí mật mà tôi
cố giữ kín trong hai năm nay, tôi phải có một can đảm mà nay tôi không
còn nữa. Tôi kiệt lực rồi. Ý chí tôi quá căng thẳng từ lâu, nên đến nay tôi
rất mệt, mệt mỏi, rã rời...

Eleonora hai tay ôm đầu, chống trên bàn viết. Ông Stein ngó sững nàng.

Nàng thật quá đau khổ, mỏi mệt. Ông thương cảm, nhưng ông không làm
sao giúp đỡ nàng được. Ông mở cặp da để khỏi bị bắt buộc ngó nàng, để
khỏi thấy cảnh nàng đau khổ hai tay cứ ôm đầu, rũ chí. Trong cặp da đựng
mấy giấy tờ bán nhà, đất, nhà in, tờ báo, và tranh ảnh của Eleonora West,
lại thấy có một cái bốp, đính chữ bằng vàng, tên của Traian Koruga. Ông
lấy ra để trên bàn trước mặt Eleonora. Nàng nhìn rồi cầm lên.

Ông Stein nói:

- Ngày mai là ngày kỷ niệm hai năm đám cưới của bà. Tôi biết bà bận tâm,
không nhớ mua món gì tặng ông, nên tôi đem cho bà vật này. Chắc ông sẽ
vui lòng. Món này cũng khá tốt.

- Vậy ngày mai là ngày kỷ niệm đám cưới tôi được hai năm sao? Thế mà
tôi quên mất. Cám ơn ông đã nghĩ hộ giùm tôi. Traian sẽ sung sướng lắm!

Nàng nhìn và rờ nhẹ chiếc bốp da như mơn trớn nó. Nàng nói:

- Tôi không biết tại sao tôi cứ giữ kín chuyện này. Chắc tại tôi quá yêu
chàng. Nếu chàng biết được thì thế nào chàng cũng tận tâm giúp tôi. Tôi
chắc chắn như vậy. Nhưng tôi không nói ra, vì tôi rất sợ mất chàng. Tôi biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.